Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

Chương 11 : Có bệnh là sẽ có lây bệnh

Mấy ngày sau, Nhã Phù vẫn ngây ngốc ở trong Hầu phủ, mà trong thời gian này, Thư Vũ Trạch cũng không thu thập được thông tin gì mà báo cho Lê Hi, mấy vị phu nhân khác trong Thư gia cũng không tới tìm nàng, hình như tất cả đều xem như nàng không tồn tại . Hôm nay Thư Hương Di đột nhiên chạy đến tìm nàng, đây cũng là việc khiến đáy lòng Thư Nhã Phù khẽ kinh ngạc mấy phần, cái gọi là không có chuyện gì thì không vào bảo điện, sợ rằng chắc có chuyện gì rồi, nàng thật muốn xem nàng ta muốn cái gì. "Tỷ tỷ, hôm nay muội muội tới đây là muốn nói chuyện với tỷ đấy!" Từ lúc đi vào tới giờ trên mặt Thư Hương Di vẫn mang theo nụ cười, một mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt càng tôn lên vẻ xinh đẹp nhu mì của nàng, tâm trạng vui thích nhìn Thư Nhã Phù đang cầm sổ sách của chi nhánh ở Trân Bảo Các kiểm tra, chỉ xem như nàng đang đọc sách giải trí, nghĩ đến chuyện sắp nói hôm nay, đáy lòng Thư Hương Di tràn đầy hả hê. "A, có chuyện gì sao? Nhìn tâm trạng muội muội hôm nay có vẻ rất tốt, ăn mặc rất xinh đẹp !" Lời này mặc dù là lời ca ngợi, nhưng từ đầu đến cuối Nhã Phù không hề ngẩng đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn sổ sách, hoàn toàn không nhìn đến Thư Hương Di . Trực tiếp dùng thái độ rất là phách lối để tỏ rõ, thật ra thì ta nói bừa, ngươi không nghe thì thôi. Khóe miệng Thư Hương Di khẽ giật, nhưng cuối cùng vẫn lộ ra vẻ mềm mại, mỉm cười tiến lên nói: "Tỷ tỷ bận rộn xem sách gì đấy? Bảy năm không gặp tỷ tỷ, cảm thấy tỷ tỷ đã thay đổi rất nhiều, nếu không nói muội cũng không nhận ra được!" Đuôi lông mày của Thư Nhã Phù nhướng lên khinh bạc, buông sổ sách trên tay ra, hai tay vòng quanh trước ngực, cười như không cười giương mắt nhìn về phía Thư Hương Di , cũng không nói chuyện, đột nhiên tới đây nói lời khen tặng, hơn nữa từ sau khi bước vào trong đáy mắt mang theo nụ cười không kềm chế được, hôm nay Thư Hương Di tới đây nhất định là có chuyện gì muốn nói, chắc là có liên quan đến mình, thêm vào đó nàng ta rất muốn xem phản ứng của mình. "Tỷ tỷ, mấy ngày nữa ở Trân Bảo Các sẽ tiến hành một buổi đấu giá. A, tỷ tỷ vừa từ bên ngoài trở về, có thể còn chưa biết, Trân Bảo Các là cửa hàng buôn bán châu báu nổi danh nhất trong thành Khai Dương, hơn nữa buổi đấu giá này một năm chỉ tiến hành hai lần, nhưng không long trọng lắm! Muội nghĩ có thể tỷ tỷ không biết, cho nên hôm nay đặc biệt muốn mời tỷ tỷ cùng đi tới Trân Bảo Các, dù sao thì tỷ tỷ cũng đã trở về được một thời gian, cũng hiếm khi ra cửa, chắc hẳn đối với thành Khai Dương cũng không quen thuộc lắm, vừa đúng lúc muội có thể cùng tỷ tỷ vui vẻ đi dạo một chút!" Thật ra thì hôm nay Thư Hương Di đã được những người khác mời cùng đi Trân Bảo Các, nhưng hôm nay Đại công tử An gia - An Hoằng Văn cũng muốn đi, cho nên hắn đặc biệt tới mời Thư Nhã Phù, trong quá khứ Thư Nhã Phù vẫn dây dưa với An Hoằng Văn , bây giờ nàng là một cô gái chưa lập gia đình mà đã sinh con, nên Thư Hương Di vô cùng muốn xem nàng còn có thể đi dây dưa An công tử không, nếu có như vậy, sợ rằng trong Hầu phủ này sẽ không cho một người không có liêm sỉ như tồn tại. Muốn mời nàng đi Trân Bảo Các? Thư Nhã Phù nhíu mày, vẫn cười như không cười nhìn Thư Hương Di tràn đầy chân thành, mặc dù biết Thư Hương Di chắc chắn không có lòng tốt gì, tuy nhiên thời gian gần đây ở trong Hầu phủ cũng rất nhàm chán, nhân cơ hội này đi chơi một lần cũng không tồi, về phần ý định của Thư Hương Di, ha ha, hãy để cho nàng ta tới xem nàng có phản ứng gì không là được! "Có thể a, ta chuẩn bị một cái lập tức liền cùng đi với ngươi!" "Mẫu thân muốn đi ra ngoài?" Thư Vũ Trạch mới vừa ngủ dậy, ánh mắt và vẻ mặt ánh mắt vẫn còn vẻ mông lung buồn ngủ, bàn tay nhỏ bé xoa xoa khuôn mặt khả ái tươi cười, bộ dạng mơ màng càng lộ ra vẻ mê người. "Bảo bối, nhanh đi rửa mặt , chúng ta đi Trân Bảo Các chơi, có người sẽ an bài xe ngựa tốt, ngu sao mà không đi! Chúng ta cũng đã lâu không ra cửa!" Nhìn bộ dạng vừa tỉnh ngủ của con trai, Thư Nhã Phù vốn đang lạnh nhạt ngồi ở trên ghế, ngay lập tức thay đổi nét mặt cưng chìu tiến lên, đem con trai bảo bối ôm chặt, hoàn toàn không kiêng nể còn có người bên cạnh, giọng nói tràn đầy sự cưng chiều. "Đi Trân Bảo Các?" Thư Vũ Trạch vẫn đang mơ màng nghe thấy tên Trân Bảo Các, chớp chớp đôi mắt to màu hổ phách, trong nháy mắt trở nên linh lợi, ánh mắt đảo tới Thư Hương Di đứng ở một bên đánh một vòng, ngay sau đó cánh môi mềm mại mím lại, lộ ra nụ cười ưu nhã trước sau như một. "Được! Mẫu thân phải chờ con a, con lập tức xong ngay!" Hôn vào mặt Nhã Phù một cái, Thư Vũ Trạch giãy giụa nhảy ra khỏi lồng ngực Nhã Phù, chạy vào phòng rửa mặt. Trên mặt Thư Hương Di mặc dù vẫn mang theo nụ cười như cũ, nhưng trong đáy lòng lại là cắn răng nghiến lợi, hận không thể mắng chửi người. Thư Nhã Phù, ngươi cứ tiếp tục phách lối đi, Trân Bảo Các cũng không phải là nơi ai cũng có thể đi vào, không có thẻ khách quý do Trân Bảo Các phát ra thì ngay cả lầu hai cũng không lên được, ngươi hãy chờ bị mất thể diện ở trước mặt An Hoằng Văn mà ngươi ái mộ đi! Ta xem ngươi còn có thể cười đến lúc nào! Lầu một Trân Bảo Các, An Mộng Hàn đến sớm hơn thời hạn một chút, giờ phút này đang đứng bên cạnh Lâm Tuyết Vi, không bao lâu nữa Lâm Tuyết Vi sẽ gả vào An gia, trong khoảng thời gian đó, phần lớn thời gian của hai người cũng sẽ ngoài ngắm cảnh, vốn đã lui tới mật thiết, bây giờ lại càng thêm thân. Huống chi Lâm Tuyết Vi chính là thiên kim của Đại Học Sĩ, gả cho Đại công tử An gia rất là tương xứng, hai nhà có thể nói là môn đăng hộ đối, vô cùng đẹp đôi. Lâm Tuyết Vi và An Mộng Hàn ở một bên ngắm nhìn đồ trang sức, đồ trang sức trong Trân Bảo Các đều là tinh phẩm, chế tác thủ công nên càng thêm tinh tế, kiểu dáng độc đáo không thể tìm thấy ở các nơi khác, ở lầu một mới chỉ phô bày một phần nhỏ mà đã làm cho người ta thán phục không thôi, huống chi ở lầu hai và lầu ba còn nhiều hơn. "Tuyết Vi, tỷ xem khuyên tai thật xinh đẹp, lại còn dùng gốm sứ chế luyện, thật là quá tinh xảo rồi, nếu như đeo lên nhất định rất đẹp mắt!" An Mộng Hàn nhìn một đống khuyên tai chế tác bằng gốm, phía trên chặm khắc hoa văn nhỏ xíu càng thêm tinh xảo, nhất thời hai mắt tỏa ánh sáng, ánh mắt tràn đầy thán phục. "Ừ, rất đẹp, hơn nữa khuyên tai chế tác bằng gốm này, chế tạo bằng nhiệt vô cùng kỳ lạ, bóng loáng trắng nõn, sáng ngời, kiểu dáng cũng rất chói mắt!" Lâm Tuyết Vi nhìn theo phương hướng An Mộng Hàn chỉ, tròng mắt đen như mực cũng lộ ra vẻ yêu thích và thán phục. "Ừ, đáng tiếc lại là màu trắng, nếu như có những màu khác, để ca ca mua khi đến đám cưới Tuyết Vi tỷ đeo lên, chắc chắn vô cùng đẹp!" "Ngươi nói cái gì đó, đừng nói loạn, chuyện còn chưa sắp xếp xong!" Lâm Tuyết Vi nghe thấy câu nói của An Mộng Hàn, vẻ mặt có chút thẹn thùng, khẽ quay đầu, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn về phía một người nam tử áo lam trong vọng gác, đáy mắt tràn đầy e thẹn và yêu thương. "Nhìn xem bộ dáng này của tỷ đi, còn nói ta chớ loạn, tỷ xem bây giờ không phải bộ dạng tỷ đang thẹn thùng đợi gả sao, hơn nữa phụ thân ta cùng phụ thân của tỷ không phải cũng đã chuẩn bị mọi việc xong hết rồi sao, còn có cái gì mà chưa sắp xếp, tỷ hãy an tâm chờ làm đại tẩu của ta!" Bộ dạng của Lâm Tuyết Vi dĩ nhiên là bị An Mộng Hàn nhìn thấy, lập tức cười hì hì lôi kéo nàng trêu chọc, mà ánh mắt càng thêm có thâm ý nhìn về góc bên kia, tuy nhiên cuối cùng ánh mắt cũng không tự chủ rơi vào một người nam tử tuấn dật trong đó, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt mà không hề biết. Ở cửa Trân Bảo Các, một chiếc xe ngựa chậm rãi ngừng lại, Thư Hương Di dẫn đầu xuống xe ngựa, sau đó tràn đầy ân cần hướng về phía xe ngựa nói: "Tỷ tỷ, tỷ nên cẩn thận, ôm đứa bé sợ xuống xe không tốt, nếu không muộn ôm giúp tỷ!" Âm thanh trong trẻo, trong giờ phút này đột nhiên vang lên ở cửa Trân Bảo Các , tất cả mọi người ở lầu một đều nghe thấy, trong lúc nhất thời mọi người theo bản năng nhìn ra ngoài cửa. Đáng lẽ Nam Cung Triệt chỉ tùy tiện liếc qua, nhưng khi nhìn thấy người bước xuống xe sau Thư Hương Di, ánh mắt vốn đã dời đi lại một lần nữa rơi vào chiếc xe ngựa. Người Thư Hương Di gọi là tỷ tỷ này, còn có đứa bé, vậy chắc chắn chính là đại tiểu thư Thư Nhã Phù nghe nói đã rời khỏi Thư gia trong vòng bảy năm, gần đây vừa mới trở về! là cô gái ngu dại chưa lập gia đình mà đã sinh con trong truyền thuyết trước đây. Nghĩ tới một màn nhìn thấy trong quán rượu hôm đó, làn môi mỏng không kềm được lộ ra nụ cười như sắp được xem kịch vui. Ngược lại, vẻ mặt An Mộng Hàn đứng ở một bên lại là tái đi, sau khi thấy Thư Hương Di nói, gương mặt vốn đang mỉm cười lập tức cương cứng, có chút cứng đờ nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa ngoài cửa. "Tiểu Trạch không phải ai cũng có thể ôm!" Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh nhạt từ trong xe ngựa truyền ra, mang theo ý vị lười biếng nhưng quyến rũ lan tỏa nhẹ giữa không gian. Tiếp theo một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn vén rèm cửa lên, Thư Vũ Trạch trực tiếp từ trên xe ngựa tự mình nhảy xuống, tròng mắt màu hổ phách tùy ý quét qua mọi người, sau đó gương mặt khả ái đưa tay muốn kéo mẫu thân của mình xuống xe ngựa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lộ ra hai lúm đồng tiền, bộ dạng trắng nõn nà mê người: "Mẫu thân, có người bình thường đi một bước cũng đã sáng ngời, đi hai bước sẽ chói lóa như ánh mặt trời làm choáng váng đầu người, con không dám để cho người đó ôm! Có bệnh là sẽ lây bệnh đấy!" "Bảo bối thật thông minh!" Con trai quả nhiên thông minh, trong lòng Thư Nhã Phù cho max điểm, khóe miệng càng mỉm cười cưng chiều.