Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi
Chương 34 : Cái kết đau đớn (2)
- Hm.....Hự....Minh...Anh... - Hắn vừa mở mắt thì thấy mình đang ở bãi biển,nhưng không thấy nó đâu nữa,vội nhớ về chuyện lúc nãy,lòng đau như cắt...
Ký ức mơ mơ hồ hồ,ảo ảnh hiện ra trước mắt...Hắn chợt thấy nhói...
* Phải rồi,em biến mất rồi...*
* Em không còn bên anh nữa thật sao? *
* Rốt cục do điều gì đã ngăn cản anh với em....Minh Anh? *
Hắn bật cười ngu ngốc....nói tự kỷ như thằng điên...
Em rời xa anh rồi....
Em đi xa quá....Em đi xa anh quá...
Biểu tượng cảm xúc colonthree
Tại sao em lại rời xa anh?
Đừng bỏ anh đi mà....Anh yêu em,nhiều lắm....Anh yêu em nhiều nhiều lắm....Đừng rời xa anh mà...
Trong nhận thức,hắn cứ gọi tên nó,gọi hoài,gọi mãi....Rồi ngất đi đến lúc nào không hay..
Hắn muốn được cạnh nó,được nhìn thấy và mơ thấy nó....
Xin ai đó,nghe lời cầu nguyện của hắn đi...Giúp hắn...
* * *
Trong căn phòng sang trọng bậc nhất của thế giới bóng đêm,có ánh đèn pha lê màu trắng đen huyền ảo chiếu xuống chiếc giường ngủ của nó-nơi dành cho công chúa vương quốc bóng đêm ngủ,nó uể oải hé mở đôi mắt nhung huyền còn đang buồn ngủ do thuốc mê chưa hết tác dụng hẳn,cố ngồi dậy với trạng thái mệt mỏi,như vừa xảy ra chuyện,nó chợt dụi dụi nhìn quanh
,không gian này....rồi nó tự hỏi:
- Đây là đâu?
- Tỉnh rồi sao?
Thấy Nguyệt Minh, tử thần nhìn nó,cười hiền hậu...Tay mân mê thích thú con dơi nhỏ vừa được Huệ Y mang về khoảng ba ngày trước,rồi quay sang Nguyệt Minh,khóe môi ông hơi nhếch lên để nói.Coi có vẻ ông rất là quý phái..
- Ông...sao...sao con lại ở đây? Sao Nguyệt Minh lại ở đây? - Như không tin nổi, nó ngạc nhiên,hỏi tới tấp...Cùng lúc rời khỏi giường và chạy nhanh tới bên ông,lay lay tay như không chấp nhận điều này...
Lạ nhỉ? Nó là công chúa của vương quốc này.Không ở đây thì ở đâu? Với lại về đây là chuyện thường mà...Ông ấy hơi nhăn mày,suy nghĩ..
Nhưng,còn với nó thì đang mơ màng không thể hiểu được.Sao lại đưa nó lên đây mà không hỏi ý nó? Nó đâu có muốn lên đây,phải có hắn đi chung nó mới đi...
À...phải rồi,hình như...nó bị ai đó đem đi....và bây giờ nó cũng không cảm thấy ngọc bội đang ở trong tim mình nữa....Thực sự mọi chuyện đã đến hồi kết?
- Con thắc mắc điều gì? Minh Nhi? - Tử thần hỏi,tay trái vẫn không buông con dơi nhỏ với hàm răng bé tý trắng xinh kia....tay còn lại đưa lên xoa đầu nó, một cách từ tốn.
- Ông....Thực ra con bị đưa lên đây là sao?...
- Là ta ra lệnh cho ngọc bội.
- Tại sao?
- Vì đã đến lúc con phải về lại vương quốc.
- Không....Tiểu Phi nói là đủ 500 năm cơ mà?
- Không phải.Ta chỉ nhỡ lời,nay con đã có nhiều việc tốt,và xứng đáng làm một vị nữ hoàng,hơn nữa...con đã tìm được ngọc bội rồi.Ta sẽ miễn tội cho con...
- Không...ông....Con...con...vậy từ giờ con sẽ phải ở đây sao? Con không được xuống mặt đất nữa hả?
- Đúng.
- Không...nhưng còn Khải....
- Quên nó đi.
- Tại sao chứ? Đó là phu quân của con mà?
- Tại vì người Trái Đất,và người Bóng Đêm,không thể bên nhau! - Tử thần nói,có vẻ hơi tức giận,nhấn mạnh chữ không thể...
Hình như hai chữ này đã khiến trái tim nó rụng rời.Nó đau,nó nhói....Chuyện tình của nó,lại giống như ba mẹ nó sao??
Không...sao ông trời lại bất công như vậy? Số phận của nó....đâu thể trở nên như thế?
Nó mơ màng lại nghĩ...Nếu không ở đây nữa thì nó sẽ được bên hắn...Có phải,nên từ bỏ danh phận cao quý ở vương quốc này không?...
Nó có vẻ tự tán thành ý kiến của mình,mặc cho sự chần chừ lưu luyến,giọng nói lạnh lẽo phát ra từ một nơi sâu thẳm băng tuyết của trái tim nó,là sự vô tâm,ích kỉ cho tình yêu,vì tình mà từ bỏ:
- Ông.....nếu không ở bên anh ấy,con sẽ không làm công chúa nữa.
- Con nói gì? - tử thần tím mặt,giận run người...buông con dơi nhỏ ra,nhìn mà trợn cả mắt....
Sao nó lại vì tình mà bỏ cả vương quốc này? Tương lai của nơi này cần nó mà?...Chẳng lẽ đã hết cách?
- Ông suy nghĩ đi.Con không đe dọa ông đâu.
- Nguyệt Minh...Sao con có thể nghĩ như vậy chứ? Không có con thì vương quốc này làm sao? Rồi từ bây giờ con người sẽ làm sao? Nếu bóng tối không tồn tại,thì chỉ có ánh sáng nữa thôi....Và lúc đó,thảm họa sẽ xảy ra..Mặt trời sẽ chiến đấu với Mặt đất,làm cho khí hậu nóng lên....
- Con không quan tâm! Con chỉ cần tình yêu của con - Nói xong,nó lau hết giọt nước mắt đang rơi nãy giờ,nói trong nghẹn ngào,thực sự nó chỉ cần hắn....Nó không nghĩ đến ai nữa...chỉ cần được bên hắn...Nhưng mà nó đã quá ích kỉ chăng? Khi mà không nghĩ cho sinh mệnh của bao nhiêu con người?
Được. Ta sẽ suy nghĩ và hỏi ý kiến của mẹ nuôi con...
Tử thần nhìn nó,rồi lóe lên một tia năn nỉ.Nhưng nó hờ hững ngoảnh đi,thật không ngờ...Bản chất của nó là đây...Là một người vô tâm..
* * *
Trong căn phòng rạo rực ánh nến.Tử thần ngồi trên ngai vàng nhìn xuống chỗ Huệ Y,mặt hơi buồn bã,xen gì đó lạ lùng...:
- Huệ Y,cho ta biết...nên làm gì đi....
- Tử thần....Người nên đưa luôn cả Khải Khải lên đây.Cả hai người,công chúa cùng hoàng tử Trái đất sẽ cùng cai quản vương quốc này.... - Huệ Y cúi đầu,rồi thật tình bẩm báo...
Phải rồi.Đây là ý kiến tốt mà?
- Không đâu,hắn sẽ không đồng ý.Vì hắn là hoàng tử Trái Đất.
- Con sẽ trực tiếp điều tra xem hắn muốn không....Người có thể cho công chúa gặp hắn một chút không? Để hai người đó cùng bàn tán với nhau?
- Tùy theo con.
- Vâng.
Nói rồi,Huệ Y kính cẩn gật đầu.Rảo bước chân đi mất hút,sau đó chỉ còn lại tử thần ngồi thở dài trong căn phòng rộng lớn này.
Có phải ta đã sai không?
Ta nên làm như thế....Không nên cướp đi cả hạnh phúc của cháu gái ta nữa...
Một lần là đủ rồi....
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
28 chương
163 chương
8 chương
135 chương
118 chương
349 chương