~~~~~~Phòng của Hiên Nhi~~~~~~ Nàng với hắn vừa bước vào phòng Hiên Nhi,đã thấy bức thư ở trên bàn,vội vàng cầm lên,nàng mở ngay bức thư,đập vào mắt là 3 chữ rất ngắn gọn và xúc tích của cô để lại,làm nàng và hắn tròn mắt ngạc nhiên: -TÔI ĐI ĐÂY! Nàng tự dưng bật cười khinh khỉnh cho sự vô lễ này của cô,sau đó nhìn hắn,hắn cũng nhìn lại nàng rồi cất tiếng,trong hắn cỏ vẻ hơi lo cho cô thì phải: - Cô nương ấy còn yếu như vậy,đi đâu được chứ? - Ngươi lo cho cô ta sao? -Nàng nhăn mặt hỏi,có vẻ nàng rất khó chịu,trước kia đâu có vậy,việc hắn lo cho người khác rất bình thường mà? - Ờ...ta hơi lo,cô nương ấy rất tội nghiệp,vì mất cha mẹ rồi mà.. - Hừ,có giỏi ngươi đi theo cô ta luôn đi,bảo cô ta làm vương phi thay ta - Nàng vờ dỗi ngồi phịch xuống ghế,mặt cau lại như bà lão khiến hắn không khỏi bật cười *Nàng ấy giận thật đáng yêu*,thế là hắn nắm lấy bàn tay nàng,chớp mắt một cái thật quyến rũ,sau đó xoa đầu nàng nói: - Ta thử nàng thôi,ta đâu có lo cho cô nương ấy...ta chỉ lo cho mỗi nương tử ta thôi.. * Nhưng..là lo cho Yên Linh,đâu phải ta * Nàng bất chợt suy nghĩ rồi nhìn hắn với sự thờ ơ khá lớn,nàng mệt mỏi quá rồi,muốn trở lại với gia đình của nàng ở hiện tại,nàng không muốn thế thân người khác,nàng là nàng mà! E hèm Bước chân của Tiểu Phi vừa đi vào thì hắn vội thu tay lại,vì ngại quá đang cảnh riêng tư mà Tiểu phi cũng vào được,thế có gọi là làm phiền người khác không? Nhưng đối với nàng là sự giải thoát,Tiểu phi cô ấy đã cứu nàng thoát khỏi miệng lưỡi ngọt ngào của hắn rồi.. - Tiểu phi,cô có thấy Hiên Nhi không? - À...vương phi,tôi đã thấy Tiểu phi đi,lúc đó tiểu phi bảo tôi dặn lại là về quê để chung sống cùng họ hàng rồi... - Câu này làm hắn với nàng an tâm hơn rồi,vậy cô ấy sẽ không bị gì nữa rồi...Còn tiểu phi thì đang âm thầm suy nghĩ và mừng rỡ vì nàng không phát hiện ra chuyện cô điều khiển và tẩy não Hiên Ly để khỏi làm những điều không nên đến công chúa kính mến của cô. - Ra vậy... -Hắn gật đầu,vẫn với vẻ thản nhiên....hắn thực sự vô tâm lắm đấy,không có chút lo lắng cho cô ta đâu.. - Ừm,vậy cô chuẩn bị cho ta vài thứ,ta với vương gia ngày mai phải vào kinh một chuyến.. -Nàng cũng gật theo rồi bảo cô,mắt nháy nháy làm ký hiệu,nhưng cô không hiểu đó là ký hiệu gì cả...vội hỏi lại khiến nàng suýt té ngã. - Mắt vương phi bị gì sao? - Hơ,ta không sao.... -nàng cười gượng rồi nhìn hắn với ánh mắt thỏ con sau đó quay sang tiểu phi,tiểu phi bây giờ mới hiểu ý,tiếp lời: -Vương phi,nhưng tại sao người và vương gia lại vào kinh..? - ưm...không có gì.. -Lần này nàng mới cười nhẹ,cuối cùng cũng hiểu ý của nàng rồi.. - Hoàng thượng muốn ta và vương gia vào để bàn chuyện Nhị Hoàng tử bị sát hại.. - Nhị Hoàng tử? -Tiểu phi ngạc nhiên,chẳng lẽ là y -mạc Tiêu phong gây ra....Thì ra nàng đang muốn nói đến chuyện này,chắc muốn hẹn cô ra chỗ nào nói chuyện rồi.. **** Một lát sau ***** - Công chúa,cô gọi tôi... - Tiểu Phi vừa bước đến bên nàng đã cúi đầu kính cẩn nói,nhưng giọng điệu vẻ rụt rè,hình như cô sợ nàng có chuyện không vui,lại mắng cô nữa,vậy thì phiền phức rồi. Chưa kịp ngẩng mặt lên nàng đã cau mặt rồi bực bội lên tiếng làm cô suýt té ngã,giật mình nhăn nhó rất khổ sở...Nàng như con sư tử đang bị thương ấy: Cô lần sau đừng làm ta mất mặt trước vương gia thế chứ - Công chúa....tôi xin lỗi,tôi không biết ký hiệu đó là người muốn hẹn tôi gặp mặt... -Tiểu Phi đáp trả sau đó thở phào nhẹ nhõm,hazz,may là nàng không làm gì cô....Chứ nếu như công chúa của trước đây,khi tức giận đáng sợ lắm,còn ném đồ đạc lung tung cơ (Ý là trên thế giới bóng đêm:v) - Ừ,mà ta gọi cô ra làm gì cô biết không? - Nàng hắng giọng tiếp lời,nhìn vào mắt Tiểu Phi,thấy cô đang run lẩy bẩy liền nhẹ giọng lại làm cô bớt sợ.. - dạ...Là chuyện nhị Hoàng tử đúng không ạ? - tiểu phi lí nhí hỏi lại...Mắt lo âu không dám nhìn vào mắt nàng,sợ bị nàng nhận ra chuyện xấu xa mà cô đã làm với Hiên Ly... - Không,chuyện đó ta biết là do mạc tiêu phong làm rồi,nhưng ta đang nghi ngờ một việc khác,cô giải đáp cho ta được chứ? - Nàng chớp đôi mắt ngọc dễ thương của mình rồi nói liến thoắng khiến tiểu phi hơi lo rồi..Phải chăng nàng biết chuyện của Tiểu phi rồi? - Vâng,tôi sẽ bất chấp tính mạng trả lời thật - Ờ,Vậy...chuyện hiên ly có liên quan đến cô? - Nàng gật đầu nhẹ hỏi tiếp,ánh mắt mỗi lúc sầm tối lại,như muốn lật đổ âm mưu của cô vậy? Và nàng đã nhận thấy được ánh mắt đờ đẫn của cô,chắc do cô rồi...hazz - Công chúa,thực ra...tôi không cố ý,vì....tôi sợ công chúa tổn thương.. - Tiểu phi gục đầu xuống,lảng tránh cái nhìn của nàng dành cho mình rồi buông một lời thật trong lòng. - Ngẩng mặt lên - Nàng biết cô lo lắng cho mình,nhưng sợ hãi mình đến lạ,bèn ra lệnh...Nàng đâu có ăn tươi nuốt sống Tiểu phi đâu? - Vâng - Nói rồi tiểu phi nghển mặt lên cho nàng nhìn,sau đó một tiếng nói dịu nhẹ lại vang lên: ta không trách cô,nhưng lần sau phải nói cho ta biết,ta phải ;chơi cùng cô nữa chứ Tiểu phi chợt thấy ánh mắt độc ác của nàng sau đó,giật bắn mình,nàng đã biến thành một ác quỷ như thế khi nào vậy? *** Ngày Hôm Sau *** - Tiểu phi,cô chuẩn bị mọi thứ đã đầy đủ rồi chứ? - Nàng trông có vẻ sốt ruột hỏi Tiểu phi,cô khẽ gật đầu lúc này nàng mới yên tâm,cùng cô bước ra xe ngựa...Nói đồ đạc cơ mà được có 3 bộ trang phục và một số ngân lượng thôi.... Vừa ra cửa phủ đã thấy hắn đợi mỉm cười nhìn nàng,nàng vội chạy đến và đưa cái túi để đồ ở trong và leo lên ngựa,nhưng sực nhớ đến một chuyện ló đầu ra ngoài cười mỉm rồi nói với Tiểu phi: - Cô ở đây trông phủ giùm ta nhé... - Vương phi,tôi biết rồi...vương phi đi cẩn thận... - Tiểu phi cười gượng vẫy tay cúi chào nàng trước khi chiếc xe ngựa vừa lăn bánh,sau đó nhăn mặt khổ sở.Cô thực ra muốn đi theo bảo vệ cho nàng mà nàng lại không muốn,khẽ nhắm hờ mắt nghĩ về tối qua sau khi cô bị nàng trách móc: -----------* Ngày mai cô ở nhà nhé,tôi sẽ đi cùng với vương gia. -Nàng nói như đinh đóng cột,trông rất đáng tin tưởng...Nàng đang có ý đồ gì vậy nhỉ? Trông ánh mặt thật đáng nghi ngờ...rất là nham hiểm,và thật đen tối...làm cô run rẩy: - Nhưng,...công chúa,sứ mệnh bảo vệ công chúa tôi phải làm...điều đó.. - Tôi nói rồi,cô ở nhà đi,tôi biết chắc chắn chuyến đi lần này tôi sẽ phát hiện ra nhiều điều,cũng như thám hiểm luôn...hãy tin tôi,tôi sẽ vượt qua bằng chính sức mạnh của mình -Nàng tròn mắt nói,môi khẽ cười hình bán nguyệt,khiến cô cảm thấy buồn....Nàng không cần cô nữa sao? Cô chỉ muốn bảo vệ nàng thôi mà...?---------- **** Quay lại với hiện giờ của nàng **** Nàng đang thấy có lỗi với tiểu phi,ở một mình nơi rộng rãi nhưng không có nàng bên cạnh tiểu phi làm sao vui được,và khó ăn nói với Tử thần nữa.. Nhưng thôi,đã lỡ rồi..nàng muốn chứng minh,mình không cần bảo vệ,nàng muốn cho cô thấy rằng mình không dễ bị bắt nạt,nàng hiểu vào Hoàng cung nàng sẽ gặp phải chuyện gì...và nàng..muốn tự giải quyết,tuy có sự bất an trong lòng,nhưng nàng cần điều đó,sự dũng cảm...và rồi chuyện gì sẽ xảy ra đây? Nếu nàng bước vào chốn hoàng cung đó? **** Buổi Trưa Tại Hoàng Cung **** - Tham kiến hoàng thượng... - Tất cả các hoàng tử,công chúa,vương gia,vương phi,sứ giả nước láng giềng thân cận và người trong hoàng tộc đều tụ tập ở đây... Đại sảnh của hoàng cung trông thật tuyệt vời,rộng rãi và to đẹp,làm nàng thấy thật vui vẻ...Sau một hồi tung hô vị hoàng thượng anh minh uy vệ ngồi trên ngai vàng thì mọi người đứng dậy. Nghe thấy hoàng thượng phẩy phẩy cánh tay,họ im bặt để lắng nghe,vị hoàng thượng đứng dậy,một bước tiến đến bên linh cữu nhị hoàng tử và nhắm mắt buồn bã,thở dài...sau đó lấy lại vẻ nghiêm nghi của mình,lên tiếng: -Các khanh đã đến đầy đủ hết rồi,hôm nay....ta có chuyện muốn nói....- Một câu nói vừa thốt lên,vị hoàng đế kia lại ngập ngừng,ánh mắt xót thương nhìn hài nhi bé nhỏ đang xanh xao ở trên,lại tiếp tục - Chuyện nhị hoàng tử,hoàng nhi của trẫm bị sát hại..là chuyện vô cùng đau đớn cho bàn dân thiên hạ và đặc biệt là Quý phi của trẫm...nay trẫm gọi các khanh đến là vì muốn tổ chức một tang lễ thật trang trọng cho Hoàng nhi để tỏ rõ lòng thành....*thở dài tiếp* trẫm đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha tốt,không tìm được thủ phạm giết con trai mình...nay trẫm sẽ bù đắp lại tất cả,mỗi năm vào ngày giỗ hoàng nhi,trẫm sẽ,...đi chùa cầu phúc và siêu thoát cho nó...Các khanh thấy sao? - hoàng thượng anh minh - tất cả đáp lại,ánh mắt tôn trọng nhìn về phía hoàng thượng,riêng nàng thì nhìn hắn ta với ánh mắt khinh thường,cả cái chết của con trai cũng không điều tra ra,ngu xuẩn! - Thôi,các khanh nghỉ ngơi đi...Trẫm muốn bên hoàng nhi một chút- Nói rồi hoàng thượng hất tay nhẹ,tất cả mọi người đều kính cẩn cúi đầu bước ra ngoài,vẻ mặt giả tạo làm buồn bã,một số buồn thật vì thấy thương hoàng tử,còn một số lại mặt vô cảm chả thấy có gì quan trọng...Riêng quý phi -mẫu thân của hoàng tử hết mực đau đớn,vì mất con rồi..bà ta sẽ làm sao bây giờ? Nàng đang đi cùng hắn,đột nhiên có tiếng gọi,là một nữ nhân,cô ả bỗng nhiên chạy lại ôm chầm lấy hắn,làm nàng cực kỳ khó chịu,ả lúc này mới mở miệng: - Vương gia chàng à,lâu rồi chúng ta không gặp nhau... - Hả...là... nàng... Âu Dương Thiên Tuyết - Hắn trông có vẻ rất mừng rỡ cũng ôm lại ả,khiến nàng thực sự điên lên..Cô ả cười một cái thật rạng rỡ rồi hôn vào má hắn,sau đó đột nhiên nhìn thấy nàng,nhăn mặt hỏi: - Ủa,Hạo à,đây là... - Vương phi của ta -Hắn sực nhớ có nàng nên mới kéo nàng lại mỉm cười,cô ả bây giờ lộ rõ sự ghen tức? Nhưng cô ta là ai? - Chào vương phi... - Ả cúi đầu vẻ ngoan ngoãn để lấy lòng hắn,nhưng ánh mắt thì cay nghiệt nhìn về phía nàng.. - Ờm...cô là ai vậy?- Nàng gật đầu,như rõ được con người ả,hỏi tiếp - Ta..là thanh mai trúc mã từ nhỏ với vương gia,không ngờ vương gia...đã bị cô cướp đi rồi...tiếc thật,vậy là ta có đối thủ tình địch rồi...- Thiên tuyết giả bộ cười trêu,nhưng trong lòng tức muốn chết,ả muốn làm vương phi của hắn cơ.. - À... ra vậy,hân hạnh gặp cô,Thiên Tuyết- Nàng cười rồi gật đầu làm quen.. Thiên tuyết nhìn hắn rồi thừa cơ choàng tay hắn,sau đó nở nụ cười dụ dỗ nhìn hắn cũng cùng một ánh mắt mê hồn như hồ ly,chà chà tay vào cơ thể hắn như con mèo ngoan,nũng nịu: - Vương gia,hôm nay muội muốn đi ăn cùng chàng,lâu rồi chúng ta chưa gặp...Chắc chàng rất nhớ ta đúng không? -Được.đi nào -Hắn cười trả rồi cùng ả bước đi,sau đó quên mất nàng chưa đi cùng,vội quay lại - Yên Linh,cùng đi nào... Trông khi ấy nàng đã nhận ra mắt ả đang nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống...Nhưng có là gì đâu? cô ta mà đòi đối đầu với người như nàng à? Không có cửa đâu...!