Vương Phi 13 Tuổi
Chương 572
Mà ngay bên cạnh ghế Bắc Mục Vương, cùng lúc này có một cái ghế dựa da báo lớn, đây là ghế Nhiếp Chính Vương.“Vương thượng đến, Nhiếp Chính Vương đến”
.Cao giọng hét lớn lập tức cắt đứt tiếng nói chuyện trong Trình Lãm Điện.Tất cả quan viên đang ngồi, tựa như một loại bọt sóng, từ trong điện đến ngoài điện nhanh chóng đứng lên, hướng Da Luật Hồng cùng Lưu Nguyệt khom người: “Chúng thần khấu kiến Vương thượng, khấu kiến Nhiếp Chính Vương.”
Thanh âm có trước có sau, liên tục lan rộng, uốn lượn ở trên không toàn bộ Trình Lãm Điện.Lưu Nguyệt nắm tay Da Luật Hồng, mặt mang mỉm cười, một thân thong dong, chậm rãi theo cầu thang ở giữa hướng tới tầng cao nhất có ghế da lớn đi đến.Dọc đường đi, tất cả đủ loại quan lại đang khom người hoặc đứng thẳng, khăng khăng kính cẩn.Đống lửa bùm bùm thiêu đốt, ấm áp như mùa hè.Tay áo bào vung khẽ, nhẹ nhàng xẹt qua đống lửa bên cạnh cầu thang, không mang theo một tia tiếng gió, một vật trong tay áo bào của Lưu Nguyệt, chảy xuống bên trong đống lửa, tan rã rất nhanh, nhanh đến mức không có bất luận kẻ nào chú ý tới.Khói lửa lượn lờ, nhè nhẹ bay lên phía trên đại điện.Chậm rãi lên đến tầng cao nhất, Lưu Nguyệt lôi kéo Da Luật Hồng ngồi xuống trên ghế dựa da hổ lớn, còn chính mình thì ngồi trên ghế dựa da báo lớn, Âu Dương Vu Phi tà tà đứng ở phía sau Lưu Nguyệt.Đôi mắt đẹp đảo qua quần thần phía dưới.Quốc yến, là cả triều thần văn võ mang theo phu nhân của mình cùng đi, mà nay chỉ thấy một thân văn võ đại thần bưu hãn, không thấy bóng dáng phụ nữ và trẻ em.Nhất là tầng thứ ba trên đài cao này, toàn bộ là người hoàng tộc tôn thất Bắc Mục họ Da Luật.Hừ.“Chúng thần miễn lễ, hôm nay cửa ải cuối năm, khắp chốn mừng vui, chúng thần không cần giữ lễ tiết”
Da Luật Hồng vung lên tay nhỏ bé, thanh âm giòn giã, rành rọt từng tiếng.“Tạ ơn Vương thượng.”
Cùng hô to lên, chúng thần chậm rãi ngồi xuống.Đưa tay bưng chén rượu trên bàn lên, Lưu Nguyệt nâng chén hướng tới chúng thần chậm rãi nói: “Một năm cũ đã qua đi, vừa vặn là cửa ải cuối năm, bổn Vương cũng không cần nói nhiều lời sẽ thêm dư thừa, lấy rượu này cung chúc Bắc Mục ta càng ngày càng tốt.”
Lời nói vừa xong, Lưu Nguyệt lại lần nữa nâng chén.
Truyện khác cùng thể loại
165 chương
54 chương
572 chương
76 chương
111 chương
11 chương