“Yên tâm điều dưỡng, chỉ cần ngươi không muốn chết, ta sẽ có biện pháp cứu ngươi, thương thế của ngươi rất nguy hiểm, nhưng tuyệt đối có thể chữa được, ngươi tin tưởng ta.” Không đợi Tiêu thái hậu mở miệng trước, Lưu Nguyệt một tay ôm lấy Da Luật Hồng, một tay nắm chặt tay Tiêu thái hậu, nhanh chóng nói.. Hai tròng mắt Tiêu thái hậu chuyển động nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Lưu Nguyệt,, một lúc lâu, nháy mắt tỏ vẻ đã nghe thấy, đồng thời mạnh mẽ mở môi ra, khàn khàn nói: “Trung Nghĩa Vương…. Lưu Nguyệt…. Nghe chỉ.” “Đây.” Lúc này Lưu Nguyệt lớn tiếng đáp. Cùng lúc này, tổng quản nội phủ luôn luôn ở bên giường Tiêu thái hậu, nhanh chóng từ bên cạnh gối Tiêu thái hậu lấy ra một thánh chỉ vàng óng, một tiếng xôn xao tràn ra, lớn tiếng nói: “Phụng thiên thần chi dụ, được chư thần che chở, Trung Nghĩa Vương Gia Luật Lưu Nguyệt nay có công lớn với xã tắc Bắc Mục, đối với Bắc Mục trung thành và tận tâm, thiên nhật chứng giám. Kỳ tài, có thể định quốc an bang, có thể, có thể mở mang bờ cõi, lại là tỷ tỷ của Bắc Mục Vương, có cùng chung mục đích. Nay Bắc Mục Vương tuổi nhỏ, lại gặp lúc Bắc Mục rối ren, đặc biệt hạ lệnh phong thưởng Trung Nghĩa Vương Gia Luật Lưu Nguyệt là nhiếp chính vương, trước khi Bắc Mục Vương trưởng thành, cần phải chấp chưởng quyền hành.” Thánh chỉ nặng trĩu vừa ban hành, cả đám người trong điện nháy mắt sững sờ. Thân vương Da Luật Cực, Tể tướng Tiêu Thần, nhất tề liếc nhau một cái, dấu không được nét mặt kinh hãi. Ở Bắc Mục, luận lai lịch, luận thân sơ, luận thế lực, nhiếp chính vương này làm sao cũng không tới phiên Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt này làm sao lại được, nàng cũng chỉ là một ngoại nhân, một ngoại nhân thôi. Đám người Da Luật Cực biết Tiêu thái hậu thẳng cố gắng chống cự chờ Lưu Nguyệt, chắc chắn có chuyện trọng đại cần phân phó, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Tiêu thái hậu lại có thể phân phó như vậy. Như vậy nghĩa là đem quân quyền Bắc Mục, hoàn toàn giao cho Lưu Nguyệt, từ nay đến trước lúc Vương trưởng thành, Bắc Mục là của Lưu Nguyệt rồi. Tiêu thái hậu có phải hồ đồ hay không, tại sao có thể hạ lệnh như vậy? Chân mày Da Luật Cực cau lại, tiến lên một bước định mở miệng. Tiêu thái hậu cố gắng mở mắt ra, không nhìn Da Luật Cực, chỉ nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt đứng ở trước mặt nàng, vô cùng chậm rãi lại vô cùng rõ ràng nói: “Nếu có người dám trái lệnh, Lưu Nguyệt, ai gia chuẩn ngươi giết không cần luận tội.”