Vương Phi 13 Tuổi
Chương 547
Người trước mắt, trong nháy mắt sắc mặt liền tái nhợt như tờ giấy, khóe miệng kia một tia máu tươi chậm rãi rơi xuống, thân hình cao lớn tới bây giờ cũng chưa từng hạ xuống, lúc này lại ngã, mà đôi mắt kia bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng, nhìn chằm chằm nàng.
Tim, nháy mắt đập thật nhanh, cơ hồ từ trong ngực nhảy ra.
Tay, cầm lấy cương ngựa, hung hăng nắm chặt, lực đạo cơ hồ vò nát roi ngựa trong tay.
“Cần xem một chút sao?” Âu Dương Vu Phi cũng quay đầu nhìn thoáng qua, thanh âm ôn hòa hướng Lưu Nguyệt nói.
Đây là nôn nóng mạnh mẽ công tâm, cảm xúc dao động quá lớn.
Trong tai nghe lời nói của Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt miễn cưỡng quay đầu lại … khóe miệng phác họa vẽ tươi cười: “Không cần, nếu đã là không yêu, không dây dưa nhiều làm gì”.
Dứt lời, kẹp lấy ngồi xuống tuấn mã, bốn vó tuấn mã dạt ra hướng phía trước phi nhanh đi.
“Mộ Dung Lưu Nguyệt, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Như thế nào lại trở thành vô tâm vô phế như thế. Ngày đó ngươi rớt xuống khe núi, sinh tử không biết, ngươi không biết Vương thượng đã như thế nào đâu, người cơ hồ đã chết cùng với ngươi.
Sống như cái xác không hồn, chỉ mong ngươi nhất định có thể sống, nhất định sẽ không có việc gì, người đã vì ngươi bình định hết thảy chướng ngại, làm cho thiên hạ này về sau ở không ai dám phá hư ngươi cùng Vương, hắn nhờ lòng tin như vậy mà cố gắng chống đỡ.
Bất ngờ nghe được tin tức ngươi gả cho Độc Cô Dạ, Vương thượng bỏ lại chiến sự biên quan, thời gian bốn ngày kiên cường chạy hơn ba nghìn dặm lộ trình, tới đón ngươi.
Ngươi lại báo đáp một mảnh thâm tình của Vương như vậy, đối đãi với người như vậy.”
Lời nói thê lương mà tuyệt đối phẫn nộ, ở ngoài cửa thành Ngạo Vân bay lên, theo gió lan ra phía chân trời.
Đầu ngón tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, Lưu Nguyệt cắn răng thật chặt.
Thời gian bốn ngày, hơn ba nghìn dặm lộ trình, không ăn không ngủ, cuống cuồng lao đi, khó trách tiều tụy như vậy.
Nàng lại làm hắn tức giận như thế, làm hắn thương tâm sâu như thế.
Hít vào một hơi thật sâu, đau lòng đến không thể hô hấp, trên mặt Lưu Nguyệt ngược lại càng phát ra vững vàng, hết sức giương lên roi ngựa, tuấn mã vung lên bốn vó, dần dần biến mất ở cuối chân trời.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
15 chương
18 chương
53 chương
11 chương
69 chương
244 chương
77 chương