Chậm chạp nói: “Quốc chủ, lời ngươi nói Lưu Nguyệt không hiểu, ta đối với nhi tử ngươi, là thật lòng mà.” Kéo dài âm cuối, trong bóng đêm này hòa vào gió bay cao, nửa thật nửa giả. Không đợi Ngạo Vân quốc chủ nói tiếp, Lưu Nguyệt lại nhanh chóng lại gần, hua hua kim bài lệnh tiễn trong đích, chậm rãi nói: “Minh Đảo gì đó, ta chưa nghe nói qua. Quốc chủ, đừng cố gắng lấy lông gà làm tiễn (hoang đường, vô lí), tới đe dọa ta, tới vu tội ta, ngươi biết ta nhát gan, chịu không nổi hù dọa, nếu như ta sợ hãi quá, có sơ xuất gì, hoặc là chẳng may quyết định sai lầm, việc này… Ai, ngươi cũng biết, hán tử thảo nguyên đều vô cùng thành thật, một câu, thề sống chết bảo vệ vua chúa, hậu quả rất khó nói.” Nói đến đây, Lưu Nguyệt làm bộ làm tịch vuốt vuốt ngực, trưng ra khuôn mặt của đứa trẻ sợ hãi, đồng thời vung tay lên, bàn tay đang cầm kim bài lệnh tiễn kia, ném đi như ném rơm rạ, hoàn toàn không để ý. Vẻ mặt kệch cỡm, khiến Ngạo Vân quốc chủ như muốn nuốt chửng Lưu Nguyệt nhàn nhã trước mặt. Con mẹ nó, cái loại Vương Phi giết người như ngóe, thiết huyết chưa từng thấy, mười ba tuổi đã huyết tẩy thủ đô Thiên Thần, hôm nay lại đến nói với hắn nàng còn nhỏ, không chịu nổi hù dọa, con mẹ nó, con mẹ nó, đây rõ ràng là uy hiếp. Hai hàm răng nghiến ken két, nhiều năm qua tất cả mọi lời lẽ thô tục trong lòng của Ngạo Vân quốc chủ, tất cả đổ dồn vào hôm nay. Hít thở sâu, hít thở sâu, người trước mặt không thể động vào, không thể động vào. Sống chết cắn chặt răng, Ngạo Vân quốc chủ nín nghẹn sự tức giận xung thiên trong lòng. Năm mươi vạn binh mã Bắc Mục đang bao vây, Ngạo Vân hắn nếu như tuỳ tiện động vào Thống soái Gia Luật Lưu Nguyệt, chờ đợi Ngạo Vân bọn hắn sẽ là một cuộc chiến cực kỳ điên cuồng. Cho nên, hắn không dám giết Lưu Nguyệt, không dám dộng tay động chân với Lưu Nguyệt. Nhưng, đây không phải là điểm mấu chốt nhất, Bắc Mục dù mạnh mẽ, cũng không thể hoành hành trên lãnh thổ Ngạo Vân. Mà mấu chốt nhất là kim bài lệnh tiễn này. Minh Đảo, Minh Đảo, thế lực hắn không thể trêu vào, người hắn không thể trêu vào.