Nhị hoàng tử lão luyện thành thục cùng Ngũ hoàng tử tuấn lãng, chỉ nhìn động tác của Hiên Viên Triệt, tinh tế đánh giá Lưu Nguyệt, cũng không lên tiếng. “Lão thất, đây là Tam tẩu tương lai của đệ đó, đừng có không chút phép tắc như vậy.” Thái tử Hiên Viên Thừa nãy giờ chưa lên tiếng, giờ hướng Lưu Nguyệt gật gật đầu, sau quay hướng Thất hoàng tử trách cứ nói. “Đây là cái người xấu xí mà….” Lời còn chưa nói xong, đôi mắt đỏ sậm của Hiên Viên Triệt đột nhiên lạnh lùng hẳn lên, trong mắt loé qua đe doạ khiến Thất hoàng tử im bặt. Vừa rồi thua nhiều như vậy mà Hiên Viên Triệt vẫn không một chút phát hoả. “Nếu đây là Tam đệ muội tương lai, vậy tự nhiên có thể mở.” Nhị hoàng tử một bộ dáng ông cụ non, hướng Lưu Nguyệt đã muốn ngồi bên cạnh Hiên Viên Triệt mỉm cười nói. Lưu Nguyệt gật gật đầu, hơi cười, giương mắt nhìn nam tử môi mỏng đối diện, nam tử này trông vô cùng dâm loạn, hai tay bảo dưỡng trơn bóng cực kỳ cũng không thoát khỏi ánh mắt nàng. Âm thầm hừ lạnh một tiếng, Lưu Nguyệt vươn tay mở cái chung kia, đồng thời nhìn đặt cược bên đối phương, một lục hai ngũ, nếu thắng sẽ thắng rất lớn. (trò đổ xí ngầu này giống như đoán số vậy, đổ xong mọi người sẽ đoán bên trong là số mấy, nếu gần giống nhất thì thắng) Đầu ngón tay đặt trên chung thầm động đậy, không ai thấy được, Lưu Nguyệt chậm rãi mở chung. “Lục, lục, ngũ.” Thất hoàng tử trố mắt, nhìn chằm chằm mấy hạt xí ngầu trước mặt, thần tình khó có thể tin được. Nam tử vẻ mặt dâm loạn bên cạnh thấy vậy cũng mở to mắt, nhìn lướt qua Lưu Nguyệt, nhưng liền hạ tầm mắt ngay. “Triệt, các huynh đặt cược như thế nào?” Tay xoay xoay cái chung, Lưu Nguyệt mỉm cười nhìn Hiên Viên Triệt bên người hỏi. Hiên Viên Triệt nhướng mày, Lưu Nguyệt tự nhiên lại thân thiết với hắn như vậy, ha hả, có vấn đề, lập tức tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn Lưu Nguyệt nói: “Nhị ca quy định, mỗi người làm cái một thời gian, ăn gấp ba bình thường, tiền cược mỗi lần tuỳ nhà cái quyết định, Thất đệ vừa rồi mới làm cái xong, giờ đến ta.” Lưu Nguyệt nghe vật gật gật đầu, quay nhìn Thất hoàng tử, lộ ra biểu tình mà một đứa nhỏ mười ba tuổi nên có, chớp chớp mi, nói: “Vậy chúng ta làm cái tiếp đi, tốt lắm, đã xui nhiều như vậy, giờ nếu vì thắng trận vừa rồi mà xài hết vận khí thì không xong, nên cẩn thận chút thì hơn.” Dứt lời, ném một mảnh vàng lá lên bàn, nhìn Thất hoàng tử cười cười. Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử thấy vậy liếc mắt nhìn nhau, hơi nhăn mày, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ. Thái tử Hiên Viên Thừa một bên thấy vậy, chậm rãi nở nụ cười, vẫn ngồi uống rượu, không nói xen vào. Thất hoàng tử thấy vậy nhìn Lưu Nguyệt thật sâu, nghe nói nữ tử này bị Mộ Dung phủ bỏ rơi cả tám năm, hiện tại đột nhiên phát hiện ra là thần may mắn, còn có võ công trời phú, nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương mười ba tuổi chưa biết gì.