Vướng Mắc Ngọt Ngào
Chương 81
Thẩm Thư Dư vô tội chính là trong lòng biết rõ lúc này để Phó Chước ở trong phòng là không ổn, nhưng cô làm sao cũng không đẩy anh ra được.
Bởi vì nụ hôn của anh, cả người cô tựa như một mảnh gỗ nổi trên dòng nước chảy xiết, trôi nổi theo dòng chảy.
Hôn một hồi lâu, hai tay Phó Chước bắt đầu không an phận mà dạo chơi dưới vạt áo của Thẩm Thư Dư.
Thẩm Thư Dư chợt bừng tỉnh, cô vội vàng đè lại cổ tay anh: “Đừng mà…”
Phó Chước căn bản không cho cô cơ hội phản kháng, anh vốn mạnh mẽ hơn cô.
Anh tì lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Em quên lời nói hồi tối rồi à?”
“Nói gì cơ?” Thẩm Thư Dư tỏ ra vô tội.
“Em sờ anh, anh phải sờ lại.”
Thẩm Thư Dư thẹn thùng né tránh, dùng giọng điệu nũng nịu lại cáu kỉnh nói: “Anh vô lại, rõ ràng là chính anh bảo em sờ.”
“Vậy em có sờ không?”
Thẩm Thư Dư: “…”
Cô không nhịn được nói: “Em đâu có thèm sờ cơ bụng của anh, có gì tốt mà sờ.”
Chuyện xảy ra hồi tối sau khi hai người ăn xong đi leo núi, chỉ chớp mắt hiện tại hai người đang ở thành phố Nam Châu.
Điều đó cứ khiến Thẩm Thư Dư có ảo giác chuyện xảy ra trước đó đã lâu rồi.
Nghe Thẩm Thư Dư nói xong, Phó Chước híp mắt.
Anh nhổm dậy vén lên áo mình, cúi đầu nhìn nói: “Vóc dáng hoàn hảo như vậy, chẳng lẽ em chẳng có chút ý tưởng nào sao?”
Anh ngược lại chẳng hề ngượng ngùng, nói rất đương nhiên.
Dù gì cơ bụng tám múi cộng thêm đường nhân ngư, đi chụp tạp chí cũng dư sức không cần chỉnh sửa.
Nói đến việc chụp ảnh tạp chí, có một lần Phó Chước ở quán bar chơi quả thật gặp được một người đến bắt chuyện hỏi anh có ý định làm người mẫu ảnh không.
Thẩm Thư Dư nằm trên giường ngửa đầu nhìn anh, nhưng bởi vì vị trí cô còn chưa nhìn đến cơ bụng của anh, tầm mắt cô dừng lại ở bộ phận phía dưới cơ bụng của anh.
Cô đỏ mặt, lập tức kéo chăn che đầu mình, nghiêng người đuổi khách: “Anh mau về phòng của mình đi, em muốn ngủ.”
Phó Chước đương nhiên không thể cứ vậy bỏ đi, anh chẳng nói hai lời chui vào trong ổ chăn của Thẩm Thư Dư ôm chặt lấy cô: “Nhà lớn quá, anh sợ ngủ một mình.”
Thẩm Thư Dư buồn cười bởi mánh khóe này của anh: “Vậy anh có lẽ cần một bà vú.”
Phó Chước không xấu hổ không bực bội không ngại ngùng, anh ôm Thẩm Thư Dư từ phía sau cọ cọ, vừa hôn sau gáy cô vừa hôn lại cắn lỗ tai cô, anh nói: “Anh có em là đủ rồi.”
Thẩm Thư Dư vươn tay véo má Phó Chước: “Này…anh đừng cắn, cũng đừng mút… Lần trước anh để lại cái dấu kia cho em làm hại em phải mặc áo cổ cao mấy hôm liền.”
“Hồi nào?” Phó Chước nói xong lại cắn nhẹ lên cổ cô.
“Thì hôm sinh nhật của anh đó…ngày hôm sau còn bị Phương Giác nhìn thấy…” Nhớ tới việc này Thẩm Thư Dư cảm thấy không có mặt mũi gặp người khác, ngày đó cô còn muốn che đậy, thực ra trong lòng Phương Giác đã hiểu sai rồi.
Phó Chước hiển nhiên có phần vui vẻ, hai cánh tay đang ôm Thẩm Thư Dư chợt siết chặt: “Vậy anh hôn chỗ người khác không nhìn thấy được không?”
“Anh dám!” Thẩm Thư Dư xoay người lại vỗ một cái trên cánh tay anh, “Trong đầu anh suốt ngày suy nghĩ gì hả?”
“Nghĩ tới em đó.” Phó Chước tỏ vẻ đương nhiên, “Hiện tại mỗi một tế bào của toàn thân anh đều nghĩ tới em.”
“Anh buồn nôn quá đi.” Nhưng nói ra cũng lạ, loại lời nói khiến người ta nổi da gà này thốt ra từ miệng Phó Chước lại không cảm thấy thất thường, tuy rằng Thẩm Thư Dư ngoài miệng nói buồn nôn nhưng trong lòng lại yêu thích.
Được một người dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành mỗi ngày, trong lòng cũng ngọt ngào theo.
Phó Chước thuận thế tì lên trán Thẩm Thư Dư, anh dùng đầu ngón tay vuốt ve gò má cô, anh nói: “Ngày mai anh đưa em tới chỗ anh đi học hồi trước xem được không? Tiểu học và trung học cơ sở.”
Thẩm Thư Dư gật đầu: “Từ nhỏ thành tích của anh đã rất tốt đúng không?”
Thẩm Thư Dư biết mấy năm học đại học Phó Chước đều lấy học bổng hằng năm.
“Cũng được.” Phó Chước không xem trọng, “Dù sao trong ấn tượng của anh từ tiểu học đến trung học phổ thông chưa từng rớt khỏi ba hạng đầu.”
“Thật là lợi hại…” Thẩm Thư Dư cảm thán tự đáy lòng.
Cô không khỏi cảm thấy có chút thổn thức, nhớ lúc đầu vừa quen biết, cô cho rằng anh là một sinh viên không lo học hành, thành tích nhất định kém cỏi.
Trùng hợp là ngày đầu tiên hai người quen biết, cô chụp lại tác phẩm đạt giải nhất của Phó Chước trong tủ trưng bày của trường.
Thời gian tiếp xúc càng dài, Phó Chước hình như càng ngày càng đẹp trai ở trong mắt Thẩm Thư Dư.
Có đôi khi cô sẽ không nhịn được sờ đường nét cương nghị của anh, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh.
Phó Chước nghĩ nghĩ nói: “Thực ra cũng không phải lần nào cũng tốt, hình như có một lần anh nộp giấy trắng cho mọi môn học trong kỳ thi cuối kỳ.”
“Tại sao vậy?”
“Cuối năm đó mẹ anh tự sát, một tháng sau đó anh không đến trường học.
Là gia đình bắt anh đi thi, cho nên anh tới phòng học ngủ hai ngày.”
Đây hình như là lần đầu tiên Thẩm Thư Dư nghe Phó Chước nhắc tới mẹ anh, tuy rằng cô biết từ lâu mẹ anh đã qua đời bởi vì anh là Tam Vô.
Thẩm Thư Dư không đành lòng sờ gò má anh, cô tiến đến gần hôn môi anh một cái, dè dặt hỏi: “Anh khó chịu lắm nhỉ?”
“Không khó chịu.” Phó Chước nói, “Cơ mà ban đầu anh thật sự không thể chấp nhận, thời gian là liều thuốc tốt nhất.”
Thẩm Thư Dư gật đầu, lặp lại lời nói của anh: “Thời gian là liều thuốc tốt nhất.”
“Cho nên có phải em nên tội nghiệp anh không, đừng đuổi anh đi mà.” Phó Chước ôm Thẩm Thư Dư cọ cọ.
Có đôi khi Thẩm Thư Dư thật sự hết cách với anh.
Rõ ràng là một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ, nhưng một khi ấu trĩ thì giống như con nít.
Hai người dính lấy nhau lúc thì trò chuyện lúc thì hôn môi, hơn nữa bàn tay Phó Chước cũng không an phận, khi Thẩm Thư Dư thật sự đi ngủ có lẽ đã hơn một giờ.
Đêm nay ngủ muộn cho nên hôm sau tự nhiên tỉnh dậy muộn.
Lúc bấy giờ đã chín rưỡi sáng, bởi vì trong phòng có bức màn che ánh sáng nên trông có vẻ như ban đêm.
Thẩm Thư Dư từ từ có dấu hiệu tỉnh lại, cô trở người đụng vào lồng ngực Phó Chước.
Anh bị cô đụng hơi tỉnh lại, theo bản năng ôm lấy cô lẩm bẩm: “Ngoan.”
Sau khi cô xoay người lại tiếp tục ngủ, lúc tỉnh dậy lần nữa thì đã sắp mười một giờ, còn là vì tiếng chuông điện trong phòng.
“Leng keng.”
Thẩm Thư Dư thật sự có ảo giác mình đang ở khách sạn.
Phó Chước cũng tỉnh, anh hỏi một câu: “Ai đó?”
Người bên ngoài nói: “Tiểu Phó, ba cậu tám giờ sáng đã trở về, ông ấy ở dưới lầu đợi mấy tiếng rồi.”
Ngụ ý là gọi người thức dậy.
Sau khi Thẩm Thư Dư có phản ứng, cô thẹn thùng đến mức không có mặt mũi đi gặp người khác.
“Đã nói với anh tối qua quay về chỗ anh ngủ! Anh cứ đòi ngủ ở chỗ em!” Thẩm Thư Dư nói xong lại đánh Phó Chước.
Phó Chước bị đánh mắng không cự lại, ngược lại ánh mắt nhìn Thẩm Thư Dư ngày càng kỳ lạ.
Thẩm Thư Dư theo tầm mắt Phó Chước nhìn sang vạt áo trước của mình, cô lập tức kéo lại áo của mình.
Bởi vì vừa tỉnh ngủ, quần áo xốc xếch, cổ áo tuột xuống…
Phó Chước hắng giọng đứng dậy, nói với Thẩm Thư Dư: “Ông già chẳng nói chẳng rằng đột nhiên về nhà, để ông ấy đợi một lúc cũng không sao.
Nếu em không muốn gặp thì không gặp.
Nếu muốn gặp thì chào hỏi một lần cũng được.”
Thẩm Thư Dư quả thật đâm lao phải theo lao.
Một mặt biết mình lát nữa ngại gặp mặt ba Phó Chước, một mặt biết mình ngủ một đêm ở nhà người ta, không gặp mặt thì không thích hợp.
Phó Chước thấy dáng vẻ lo lắng sắp khóc của Thẩm Thư Dư, anh vội vàng đi qua ôm cô: “Sao thế em?”
Thẩm Thư Dư sốt ruột trong lòng lại cảm thấy mình khác người, cô thành thật với Phó Chước: “Trong lòng em không muốn đi gặp ba anh, là bởi vì em không có chút chuẩn bị nào.
Nhưng em biết mình phải gặp mặt một lần, cho dù là bạn hay là bạn gái của anh, em phải thực hiện lễ nghi này.”
Trong lòng Phó Chước hơi lên men, anh vỗ lưng Thẩm Thư Dư dỗ dành cô: “Sao em ngoan thế?”
Càng khiến anh cảm thấy mình là một tên ngốc.
Không nên luôn khiến cô rơi vào tình cảnh không thể lựa chọn, đều là lỗi của anh.
Nhưng mà Phó Chước cũng không đoán được hôm nay Phó Chính Huy về sớm, vốn đã nói là chiều mới về, cũng không đến nỗi giống như hiện tại không hề chuẩn bị.
Thẩm Thư Dư điều chỉnh tâm trạng của mình xong thì không cảm thấy gì cả.
Vì không để ba Phó Chước chờ lâu, cô rửa mặt rất nhanh.
Chỉ là không khỏi cảm thấy giấc ngủ này quá dài, từ một giờ đêm qua tới gần mười một giờ hôm nay, hơn mười tiếng đồng hồ.
Vả lại trong thời gian đó cô lại ngủ cực kỳ thoải mái.
Hai người cùng nhau soi gương rửa mặt, sau đó Thẩm Thư Dư lấy lại dây chun của mình từ trên cổ tay Phó Chước rồi buộc lên mái tóc dài, dáng vẻ sẽ trông…có ấn tượng tốt nhỉ? Dù sao Thẩm Thư Dư đã hiểu như vậy.
Buộc tóc xong, Thẩm Thư Dư quay đầu nhìn Phó Chước: “Thế này được chứ?”
Phó Chước gật đầu, bỗng nhiên tiến đến gần ôm cổ cô: “Anh muốn mỗi buổi sáng cùng em thức dậy rửa mặt, em buộc tóc anh cạo râu.”
Thẩm Thư Dư mỉm cười vỗ mặt Phó Chước: “Mau xuống lầu thôi, bằng không ba anh sẽ hiểu lầm.”
Phó Chước cười nắm tay Thẩm Thư Dư, anh vừa dắt cô ra ngoài, vừa cho cô uống thuốc an thần: “Dì Chu sẽ không nhiều lời, tối hôm qua chỉ coi là em ở đây ngủ nhờ một đêm.
Ba anh thường xuyên đưa đối tác làm ăn đến nhà ở, cũng không phải chuyện mới mẻ gì.
Huống hồ hiểu lầm mà em nói là chỉ cái gì?”
Thẩm Thư Dư đỏ mặt, quay đầu trừng mắt nhìn Phó Chước.
Phó Chước tỏ vẻ vô tội, nhỏ giọng nói thầm: “Anh còn rất sợ người khác hiểu lầm, dù sao ông đây đến giờ vẫn là nhà sư khổ hạnh chưa từng ăn thịt, anh oan uổng bao nhiêu.”
Nghe anh nói vậy, Thẩm Thư Dư không còn gì để nói, trong lòng ngược lại thả lỏng rất nhiều.
Trong thang máy, Phó Chước nắm tay Thẩm Thư Dư bóp nhẹ, nói với cô: “Đây là lần đầu tiên anh dẫn bạn gái về nhà, ba anh đoán chừng mừng rỡ cả đêm không ngủ đó.”
Phó Chính Huy thật sự cả đêm không ngủ giống như lời của Phó Chước, ông vui vẻ cả đêm, thế nên sáng sớm đã trở về.
Đây là lần đầu Phó Chước dẫn bạn gái về nhà, xưa nay chưa từng có.
Trước đây Phó Chính Huy âm thầm nhận định trong lòng rằng Phó Chước có thể là gay, thế nên ông đã suy nghĩ rất nhiều, tóc đã muốn bạc trắng.
Một gia sản lớn như vậy, Phó Chước có lẽ thật sự là…làm thế nào mới được đây.
Nhưng sau đó ông cũng dần dần suy nghĩ thông suốt, ông chẳng thể ngăn cản việc này, ông chỉ cầu xin Phó Chước hạnh phúc là tốt rồi.
Hiện nay, tảng đá ưu sầu nhiều năm trong lòng Phó Chính Huy coi như rốt cuộc được hạ xuống.
Thật tốt quá đi! Con trai ông thích phụ nữ! Sau này ông sẽ được ẵm cháu! Cháu trai mũm mĩm mau chóng chào đời đi!.
Truyện khác cùng thể loại
517 chương
78 chương
44 chương
14 chương
59 chương