Vương Hậu 14 Tuổi

Chương 62 : Lần Đầu Gặp Sơ Cuồng 2

“Oanh.” Nhất thời, chỉ nghe một tiếng va chạm nặng nề vang lên. Nơi đao kiếm giao phong phòng ốc bị bẻ gãy nghiền nát trực tiếp chấn động vỡ tan, lả tả rơi xuống mặt đất. “Thất cấp?” Thất cấp cao thủ, cao thủ cao nhất nhân tộc. Mặc Thiên Thần bị đao lực làm chấn động lăn lộn không trung mấy lần, trước mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm đạo bóng đen. Thất cấp, làm sao có thể là thất cấp cao thủ. Phóng tầm mắt trong thiên hạ, chỉ có Nhân Hoàng cùng phong chủ Đệ Nhất Phong là thất cấp cao thủ, chưa từng nghe qua còn có ai đột phá thất cấp. Nhưng hắc y nhân trước mắt này, tuyệt đối là thất cấp cao thủ. Nàng là lục cấp cao nhất, một bước có thể tiến vào thất cấp, hơn nữa còn có huyết kiếm trong tay mà chỉ một chiêu có thể đẩy lui liên tiếp về phía sau, sợ chỉ có Nhân Hoàng cùng phong chủ có khả năng. Mặc Thiên Thần chấn kinh rồi, nhưng lúc này nàng không có thời gian khiếp sợ, bóng đen thấy một đao thế nhưng không lấy được mạng nàng, thân hình nhoáng một cái liền phá không bức lại. Năm ngón tay nắm chặt huyết kiếm, Mặc Thiên Thần trên mặt một mảnh lạnh như băng . Thất cấp cao thủ, hừ, dù ngươi là thất cấp cao thủ, muốn mạng nàng cũng không dễ dàng như vậy. “Thần Nhi…” “Sư tỷ làm sao vậy, sư tỷ tỷ ở đâu…” Nhưng ngay lúc này, bị âm thanh của Lãnh Trầm Hinh cùng Thủy Thủy trong bóng đêm sốt ruột truyền đến, bóng Lãnh Trầm Hinh càng nhanh chóng hướng nơi này đánh tới. Bỗng nhiên, thân hình hắc y nhân hơi ngừng lại, Mặc Thiên Thần rõ ràng thấy, hắc y nhân hơi hơi chuyển đầu, đao trong tay nhắm ngay Lãnh Trầm Hinh đánh tới. Mặc Thiên Thần nháy mắt biến sắc. Nàng không sợ hắc y nhân, bởi vì dù nàng đánh không lại, nhưng nàng nhất định có thể trốn được. Nhưng sư phụ và Thủy Thủy tuy rằng độc thuật lợi hại, nhưng sư phụ nàng chỉ ở trình độ ngũ cấp cao thủ mà thôi, ngũ cấp đụng với thất cấp, chỉ một chiêu sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Không được, nàng cũng không thể đem sư phụ cùng sư muội nàng đặt vào trong nguy hiểm. Một kiếm ngang trời, Mặc Thiên Thần lập tức co rúm huyết kiếm, hướng tới hắc y nhân chém xuống, đồng thời kêu nhỏ một tiếng : “Muốn giết ta, không dễ dàng như vậy.” Âm thanh qua tai, thân hình Mặc Thiên Thần đã hoàn toàn triển khai, bay ngược lại hướng Lãnh Trầm Hinh, bay nhanh mà đi. Nàng muốn dẫn người này rời đi, không thể để người này tổn thương Lãnh Trầm Hinh, tuyệt đối không thể. “Hừ.” Hắc y nhân một đao ngăn kiếm quang Mặc Thiên Thần, hừ lạnh một tiếng thân thể đã hóa thành một đạo lưu quang, đuổi theo Mặc Thiên Thần. “Thần Nhi, Thần Nhi…” “Sư muội, sư muội…” Rất xa, tiếng hét của Lãnh Trầm Hinh cùng Huyền Thiên Hạo ở dưới bóng đêm bay lên, dần dần, không còn nghe thấy. Cấp tốc chạy, tốc độ cơ hồ tăng lên tới cực hạn. Trong ánh trăng, chỉ nhìn thấy hai bóng người một trước một sau, bất quá trong thời gian ngắn đã ra Bạch Cổ Thành, hướng nơi hoang dã bay nhanh đi, tốc độ có thể so với sao băng. “Oanh.” Một mảnh vách núi sụp xuống, một ánh đao một kiếm quang trong lúc chợt lóe lên, sườn núi đất đá rơi xuống vô số. “Soạt soạt.” Vỗ lên mặt nước bay, nửa con sông đã bị chém đứt thành hai nửa thật sâu, nước sông ào ào chảy tứ tán. “Oanh ầm ầm…” Nhưng thấy hai bóng người lướt qua, cỏ cây bị nghiền nát bay tứ tung, vách núi bị chém đứt rơi xuống, mặt đất bị đao khí tung hoành chém dữ tợn, tựa như lốc xoáy đi qua, không có một ngọn cỏ. “Phanh.” Mặc Thiên Thần phản kích một kiếm đâm thẳng ra, huyết kiếm gặp được cao thủ hưng phấn nổ vang,