"Bịch" một tiếng thật lớn, Nguyệt Vô Thương đem điểm tâm trên tay ném xuống mặt đất. Chén đĩa vỡ tan trên mặt đất, điểm tâm kia cũng theo đó mà tan tành. Nguyệt Vô Thương lúc này, đôi mắt hoa đào đỏ như lửa, toát lên vẻ nguy hiểm. "Nàng ở đâu ?" Nguyệt Vô Thương nheo mắt, thanh âm giống như cung đã lên dây có thể phóng ra bất cứ khi nào. Hôm nay nàng nói muốn tự mình ăn hắn, nhìn ánh mắt ngập nước, sáng ngời của nàng, hắn tự nhiên muốn chiều chuộng nàng một chút. Chẳng qua hắn chỉ đi ra ngoài làm việc có một lát, quay lại liền không tìm thấy nàng. Nguyệt Vô Thương lúc này không phải là tức giận, mà là khủng hoảng, không giống cảm giác tức giận cùng bất an vào ngày đổi kiệu hoa hôm đó, khi nhấc khăn voan lên mới phát hiện là không phải nàng. Lúc này nàng vô cớ mất tích, hơn nữa còn mất tích ngay trước mắt hắn. Chỉ có hai loại khả năng: một là, một kẻ có võ công tuyệt hảo, không coi hắn ra gì đã mang nàng đi, nhưng mà người như vậy không nhiều; vậy chỉ có thể là khả năng thứ hai : Dạ Nguyệt Sắc tự mình trốn đi. Trong lòng Nguyệt Vô Thương hiện lên một cỗ thê lương, chỉ cần nghĩ đến việc Dạ Nguyệt Sắc tự mình bỏ đi là lòng hắn đau đớn, vừa nghĩ tới Dạ Nguyệt Sắc bị kẻ xấu bắt đi, đã cảm thấy tâm can thắt lại, khiến hắn không thể hô hấp. "Điều động mọi người đi tìm!" Mặc kệ là khả năng nào, đều làm cho hắn đau lòng vô cùng, suy nghĩ rối loạn, lần đầu tiên hắn không thể tự khống chế mình, Nguyệt Vô Thương suy nghĩ, phi thân chạy tới biên giới Nguyệt quốc. Nam Uyên cùng Bắc Đường nhìn Nguyệt Vô Thương rời đi, cau mày lại, điều động toàn bộ mọi người, mục tiêu có quá lớn hay không? Làm như vậy thực lực bọn họ sẽ bại lộ, bọn họ đối với việc này có chút lo lắng, nhưng chỉ trong một lát như vậy thôi mà Dạ Nguyệt Sắc trốn được đi hay sao? Càng tới gần biên giới, quanh cảnh càng hiu quạnh, gió thu mạnh mẽ giật từng đám lá xuống đất, lá vàng bay phấp phới trong không trung càng tăng thêm vẻ bi thương. Gió thổi không ngừng, giống như hô hấp bất an của người nào đó. Lá phiêu diêu, tựa như tâm người cô tịch, không ngừng bay bay. Một bóng trắng lướt về phương bắc. Con đường hoang vắng, một chiếc xe ngựa vỡ tan ở trên đường, xem dấu vết còn mới, Nguyệt Vô Thương hơi hơi kinh hãi, ánh mắt nhanh chóng nhìn ra xung quanh, nhìn lướt qua toàn bộ xe ngựa vỡ nát nằm trên mặt đất, dường như cũng không có dấu vết gì để lại. Thu hồi đôi mắt chuẩn bị rời đi, chợt nhìn thấy trên xe dính một chút máu tươi, Nguyệt Vô Thương liền phi thân đi vào trong xe. Ống tay áo vung lên, mảnh xe ngựa vỡ nát liền bay ra, một vết máu lớn xuất hiện trước mặt Nguyệt Vô Thương, màu đỏ tươi còn để lại, khiến cho tầm mắt Nguyệt Vô Thương đỏ theo. Gió tiếp tục phần phật thổi, trên ngọn cây bên đường còn mắc lại một góc áo màu xanh nhạt, bị gió thổi bay, Nguyệt Vô Thương phi thân tới bắt lấy, sau khi nhìn rõ, liền kinh hoàng đứng lên. Ngón tay chậm rãi nắm chặt góc áo, dần trở nên nhợt nhạt. Đây chẳng phải là màu áo mà nàng đã mặc vào ban sáng hay sao? Nguyệt Vô Thương trong lòng vô cùng hối hận, xem tình hình như vậy, xem ra Dạ Nguyệt Sắc đã bị kẻ khác bắt đi. Hắn tưởng là do Hướng Nhai, nhưng nếu như là hắn, sao có thể để lại một góc áo của nàng như vậy. Hướng Nhai chẳng qua là muốn đưa Dạ Nguyệt Sắc tới Lâm thành gặp người kia, cho nên không có lý do gì để hại nàng. Trong đầu đột nhiên hiện lên ánh mắt sắc nhọn mang theo lục quang, Nguyệt Vô Thương liền không thể ức chế cảm giác căng thẳng. Ngày ấy nhìn thấy ánh mắt người nọ, hắn đã cho Nam Uyên đi tra xét lai lịch của hắn. Nam quốc thái tử, mượn cớ làm lễ mừng thọ Chiêu Đức đế, đúng là có chủ ý ám muội. Người này tính tình hỉ nộ vô thường, cực kỳ biến thái. Nguyệt Vô Thương cả người đột nhiên phát ra một cỗ khí tức lạnh lẽo, khiến cho lá xung quanh không cách nào hạ xuống. Khí tức cường đại làm cho kẻ đang trốn trên cây ngã xuống trước mặt Nguyệt Vô Thương, người này đúng là Hướng Nhai, lúc này bên hông trúng một kiếm, máu chảy không ngừng. "Nàng ở đâu?" Thanh âm mang theo hàn khí bức người quét về phía Hướng Nhai, Hướng Nhai vốn đã bị thương, không thể chịu được khí tức cường đại như vậy, liền phun ra một búng máu. Hướng Nhai một tay chống xuống đất, tay kia thì lau máu tươi bên mép, ngẩng đầu lên nhìn Nguyệt Vô Thương nói: "Đã bị mang đi phương bắc!" Đôi mắt hoa đào của Nguyệt Vô Thương nguy hiểm nhíu lại, nở một nụ cười lạnh như băng, ống tay áo vung lên, Hướng Nhai liền bị đánh ra ngoài một trượng, nếu như hắn không phải là thị vệ của mẫu thân lúc còn sinh thời, lại chăm sóc cho hắn đã lâu, không thì hắn cũng đã mất mạng từ lâu. Nếu Dạ Nguyệt Sắc bị mang đi phương bắc, hắn làm sao có thể bị thương ? "Ta hỏi lại một lần, nàng ở đâu" Thanh âm của Nguyệt Vô Thương lạnh lùng trầm thấp, tựa như sắp muốn giết người. "Đi. . . . . ." Hướng Nhai bị khí thế của Nguyệt Vô Thương áp chế, cuối cùng cắn chặt răng nói: "Đi phương bắc!" "Không biết sống chết!" Nguyệt vô Thương vươn hai tay dựng Hướng Nhai dậy, ngón tay thon dài bóp chặt cổ hắn, lạnh lùng nói "Ngươi thật là đáng chết!" "Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, nàng làm sao vậy?" Thanh âm Nguyệt Vô Thương mang theo băng hàn hỏi. Trong mắt Hướng Nhai chợt lóe lên một tia khủng hoảng, vẫn còn do dự nghĩ có nên nói thật hướng đi của Dạ Nguyệt Sắc hay không. Mà hắn lúc này đã không còn cơ hội lo lắng, bởi vì xung quanh họ thoáng hiện lên sát khí, khiến cả hai người khẽ nhíu mày. Đột nhiên vô số hắc y nhân đeo khăn đen che mặt xuất hiện, tay cầm đại đao, nhìn chằm chằm vào hai người. Ánh mắt bọn chúng tràn đầy sát khí, toàn bộ nhằm về phía Nguyệt Vô Thương và Hướng Nhai. Dường như đã xác định được mục tiêu, tất cả bọn chúng nhất tề đem đao hướng về phía Nguyệt Vô Thương. Nguyệt Vô Thương đem Hướng Nhai đẩy sang một bên, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, cả người tỏa ra khí thế mãnh liệt, đôi mắt hoa đào đã đỏ đậm lên dường như chỉ cần gặp thần giết thần gặp phật giết phật. Ánh đao lóe ra hàn quang, từng trận gió gào thét xung quanh. Hơn mười cây đại đao nhất tề tấn công Nguyệt Vô Thương, Nguyệt Vô Thương nhún chân trên mặt đất, rất nhanh phi thân lên, cây cối bên đường đều bị đao khí chặt đứt. Sau khi đợt công kích đầu tiên chấm dứt, đám hắc y nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh bắt đầu di động vị trí, hơn mười người xếp thành hình sao năm cánh vây lấy Nguỵêt Vô Thương ở giữa. Đao trong tay mười người đều hướng về một phía, đao quang lấp loáng cực kỳ chói mắt, Hắc y nhân rất nhanh xoay đao trên không trung, phản chiếu cả mười đạo ánh sáng về phía mắt Nguyệt Vô Thương. Nguyệt Vô Thương khẽ cười lạnh, dựa vào chút tài mọn này mà muốn giết hắn sao ! Đem ống tay áo vung lên trước mặt, toàn bộ ánh sáng bị phản xạ lại, hơn mười hắc y nhân đột nhiên lấy tay che hai mắt. Nguyệt Vô Thương chuyển thân tiến lên, thân hình di chuyển rất nhanh trong trận pháp hình sao năm cánh. Nơi hắn đi qua, hắc y nhân đều ngã xuống. Những kẻ đã ngã xuống đều nằm thành hình dạng kỳ quái trên mặt đất, cơ thể đau đớn nhưng không thể kêu gào mà chỉ có thể rên rỉ. Hơn mười Hắc y nhân ngã xuống nhưng lại có thêm nhiều kẻ nữa tiến lên, liên tục tấn công. Nguyệt Vô Thương chỉ cảm thấy huyết khí trong ngực nhộn nhạo, cuối cùng hóa thành lệ khí nồng đậm, toàn bộ phát tiết ở tại trên người đám hắc y nhân. Không tới một khắc, toàn bộ số hắc y nhân đổ nhào xuống đất, còn Nguyệt Vô Thương đứng sừng sững như một pho trượng giữa đống xác người. Gió mạnh mẽ thổi bay tóc hắn, giống như tơ lụa mềm mại quấn quít trên không trung. Lúc này trên quan đạo tràn ngập mùi máu tươi, nhưng Nguyệt Vô Thương lại không dính chút bụi bẩn. Vừa rồi bị hơn trăm người vây giết, bọn họ không dùng chiến thuật gì cả, chỉ lấy số đông, Nguyệt Vô Thương lúc này chỉ hơi mệt mỏi do phải giết quá nhiều người. Trong lòng Nguyệt vô Thương tràn ngập khủng hoảng, phẫn nộ, lo lắng, lúc này giao hòa thành một lực lượng mãnh liệt, hung hăng va chạm lồng ngực của hắn, khuôn mặt trắng mịn anh tuấn có chút tái nhợt, mang theo vẻ mỹ cảm, khiến cho hắn thêm vạn phần tuấn mỹ. Một đợt Hắc y nhân ngã xuống, tức thì một đợt Hắc nhân lại tiến lên. Sát khí chung quanh lại nổi lên, làm cho hàn khí trong mắt Nguyệt Vô Thương càng trở nên nồng đậm Một đám Hắc y nhân lại tiến tới. Hướng Nhai nhìn hắc khí trên mặt Nguyệt Vô Thương, chẳng quản mình bị thương, phi thân đứng ở trước mặt Nguyệt Vô nói: "Thiếu chủ người đi trước!" "Nàng ở đâu?" Nguyệt vô Thương lại hỏi một câu. Trong mắt Hướng Nhai hiện lên một tia không đành lòng, lập tức cắn răng nói: "Lâm thành, hướng Bắc!" Nguyệt vô Thương lạnh lùng cười, nhìn đám hắc y nhân mới tới, rõ rành không phải cùng nhóm với bọn lúc trước, xem ra có rất nhiều kẻ muốn giết hắn. Một hồi chiến đấu tốc chiến tốc thắng, thân ảnh Nguyệt Vô Thương không ngừng di động, cho tới lúc tên hắc y nhân cuối cùng ngã xuống. Nguyệt Vô Thương đột nhiên phun ra một búng máu, tà áo trắng vốn không nhiễm bụi trần giờ dính một mảng màu đỏ tươi, diêm dúa mỹ lệ, làm cho sắc mặt hắn càng thêm trắng bệch. Huyết khí trong ngực hắn không ngừng dâng lên, máu cũng liên tục rỉ ra ơi khóe miệng, rơi xuống vạt áo. Máu trong miệng không ngừng chảy, tựa hồ làm nỗi uất ức của Nguyệt Vô Thương bớt đi không ít, khiến cho hắn có thể bình tĩnh suy nghĩ. Nguyệt Vô Thương lúc này cơ bản có thể đoán được, Dạ Nguyệt Sắc được Hướng Nhai đưa tới, sau đó bị kẻ khác cướp đi. Mà kẻ cướp Dạ Nguyệt sắc đi chắc chắn là thái tử Nam quốc, hai đám hắc y nhân này, một là do hắn phái tới, một chắc là do Thái hậu phái tới. Chẳng qua là do nữ nhân kia, hắn từng bảo nàng không cần để ý tới Hướng Nhai, lại cứ không tin, làm cho hắn lúc này phải đau lòng. Thân hình Nguyệt Vô Thương có chút lảo đảo, sau khi hiểu rõ, hắn lại càng thêm giận giữ, hận mình không thể có được một đôi cánh, lập tức bay đến trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, không biết nàng hiện tại có sợ hãi, có nhớ hắn không. Nghĩ đến đây, Nguyệt Vô Thương lại càng đau lòng, thân thể không chịu khống chế của đại não, cứ muốn bước tới trước, kết qua là chỉ có thể lảo đảo. Hướng Nhai đang chuẩn bị đỡ Nguyệt Vô Thương, lại thấy hắn bị phun ra một búng máu, Nguyệt Vô Thương khẽ nói: "Ngươi nên. . . . . ." Chữ ‘chết’ còn chưa nói ra, thân hình Nguyệt Vô Thương lảo đảo, rồi ngã xuống đất. "Thiếu chủ!" Hướng Nhai vội vàng tiến lên, đưa tay thử hơi thở của Nguyệt Vô Thương, chỉ thấy hô hấp yếu ớt, máu trong miệng không ngừng chảy, trong lòng Hướng Nhai nóng nảy vạn phần, Bắc Đường lúc này không có ở đây, hắn không hiểu y thuật, mà độc dược này không phải ai cũng trị được. Hướng Nhai đột nhiên móc ra một bình sứ, lấy ra một viên thuốc duy nhất nhét vào miệng Nguyệt Vô Thương. Sau đó đem chân khí truyền vào cơ thể hắn, rồi lại thăm dò hơi thở của Nguyệt Vô Thương, thấy hơi thở so với vừa rồi mạnh hơn nhiều, mới tạm yên lòng. Đúng lúc Hướng Nhai định thừa dịp Nguyệt Vô Thương hôn mê, mang hắn tới Lâm thành thì đột nhiên phát hiện trong tay Nguyệt Vô Thương lộ ra một mảnh vạt áo, hắn nhớ, hôm nay hắn lừa Dạ Nguyệt Sắc mang tới phương Bắc, trên đường đi qua nơi này bị người khác chặn lại. Hắn không ngăn cản được, nên xé một vạt áo của nàng, vốn muốn viết lên đó, bảo Nguyệt Vô Thương cùng hắn đi Lâm thành. Lúc này Hướng Nhai do dự, suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đem Nguyệt Vô Thương tới Lâm thành. Ai. . . . . . Hướng Nhai nhíu nhíu mày, thế gian này có vô số mỹ nữ, hắn hy vọng Thiếu chủ tìm được một người phù hợp. Nguyệt Vô Thương đang hôn mê chỉ cảm thấy cả người như lửa đốt, lửa thiêu cháy ngũ tạng lục phủ, các kinh mạch toàn thân, khiến cho thân thể hắn như muốn nổ ra Tuy người khác nhìn vào, trừ hắc khí trên mặt càng lúc càng đậm, thì chỉ có chút kỳ quái. Vậy mà bên trong đó lại là một cuộc hủy diệt. Hướng Nhai ở bên ngoài vội vàng điểu khiển xe ngựa, tất nhiên không thấy được tình cảnh của Nguyệt Vô Thương nằm trong xe. Lúc này trên mặt Nguyệt Vô Thương toát mồ hôi hột, lửa trong cơ thể cháy càng kịch liệt, tứ chi bách cốt đều khó chịu vô cùng. Lúc này hơi thở của hắn có chút gấp rút, ngực không ngừng phập phồng. Hướng Nhai cho xe chạy thật nhanh, trong lòng vạn phần gấp gáp, lo lắng Nguyệt Vô Thương trúng độc, lại sợ Nguyệt Vô Thương đột nhiên tỉnh lại thì không tới được Lâm thành. Sau lưng đột nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập, Hướng Nhai vội vàng quất roi thúc ngựa chạy nhanh, nhưng tiếng vó ngựa đằng sau vẫn đuổi theo. Bắc Đường giục ngựa vượt qua xe, ngân châm trong tay bắn ra, chặt đứt sợi dây nối ngựa và xe, ngựa vẫn chạy về phía trước còn xe đi một đoạn thì dừng lại. Bắc Đường phi thân đến gần Hướng Nhai, tay khẽ động, một hàng ngân châm bắn tới Hướng Nhai, ống tay áo vung lên, khói trắng dần che phủ không gian. Bắc Đường lắc mình một cái chuẩn bị vào trong xe ngựa, lại bị Hướng Nhai bắt được hai chân, kéo ra ngoài, hai người quay lại đánh nhau. Trong xe ngựa, sắc mặt Nguyệt Vô Thương hết đỏ lại đen, thay đồi liên hồi, ngực kịch liệt phập phồng, toàn bộ lửa nóng hội tụ ở ngực, đạt tới lực lượng lớn nhất, mãnh liệt đập vào thành ngực hắn. Nguyệt Vô Thương đột nhiên bị cỗ lực lượng dựng dậy, "Phụt. . . . . ." Một ngụm máu tươi bị phun ra, cả người lại chậm rãi ngã xuống. Lúc này hắc khí trên mặt toàn bộ tiêu tán, trên mặt lấm tấm vài giọt máu đỏ. Bắc Đường và Hướng Nhai ở ngoài nghe được tiếng động trong xe, lập tức ngừng đánh nhau, phi thân đến gần xe ngựa, nào ngờ còn chưa đến gần đã bị một cỗ lực lượng bức lui, ngay sau đó “Ầm” một tiếng, cả xe ngựa vỡ tan. Mảnh vỡ của xe ngựa tung tóe khắp nơi, mà ở vị trí của xe trước đó, một người mặc bạch y nhuộm đỏ đứng lặng lẽ. Gió chợt nổi lên, tóc Nguyệt Vô Thương bị thổi tung, hai mắt đóng chặt đột nhiên mở ra, tròng mắt màu lam thẫm như biển. Bắc Đường thấy thế, tiến lên phía trước, đưa tay bắt mạch Nguyệt Vô Thương. Có chút khó tin nhìn Nguyệt Vô Thương, mạch hiện tại rõ ràng khác trước, độc đã giải được rồi sao ? Hắn vốn đã tìm được vị trí của Dạ Nguyệt Sắc, nhưng phát tín hiệu cho Nguyệt Vô Thương không thấy đáp lại, vậy nhất định là độc phát tác rồi, cho nên Bắc Đường mới dùng ngựa chạy không ngừng tới đây, không ngờ lại có một phen gặp gỡ. "Nàng đâu?" Nguyệt Vô Thương hỏi, thanh âm khàn khàn khác thường, thật sự là khác xa so với trước đây. "Đã tìm ra, bị thái tử Nam quốc mang đi, Nam Uyên đã đuổi theo rồi." Bắc Đường cau mày nói, "Phu nhân hiện vẫn an toàn!" Nguyệt Vô Thương đột nhiên nhìn chằm chằm vào Hướng Nhai, chỉ thấy trên người hắn có mấy vết thương không kịp băng bó, bị ánh mắt Nguyệt Vô Thương làm cho phát run, liền nghe người nọ từng chữ từng câu nói: "Gặp lại là đao kiếm cùng hướng!" Nói xong bóng trắng hóa thành một ngọn gió chạy về phía kinh thành, lúc này bạch y đã không thể gọi là bạch y vì thấm vết máu loang lổ, tựa như có kẻ vẽ tranh không cẩn thận làm đổ màu đỏ lên vậy. Một trấn nhỏ trên đường tới kinh thành, khách sạn tốt nhất trong trấn, trong phòng hảo hạng, lụa mỏng lượn lờ, núi non trùng điệp, phảng phất mùi đàn hương. Dạ Nguyệt Sắc chỉ nhớ buổi sáng hôm đó mình nhìn thấy một con chó nhỏ màu trắng từ khe hở trên tường chui vào, tò mò liếc mắt nhìn, phát hiện trên người nó buộc một tấm vai, lấy xuống đọc thì thấy trên đó viết: "Muốn có giải dược của Cúc Bách Nhật, ra ngoài!" Dạ Nguyệt Sắc liền không xấu hổ theo khe hở bò ra ngoài, ai ngờ vừa đi ra liền nhìn thấy Hướng Nhai, trong đầu Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên vang lên lời Nguyệt Vô Thương nói, xoay người muốn rời khỏi, nào ngờ Hướng Nhai đã chắn trước mặt. "Ngươi biết hắn trúng độc, dùng cải tử hồi sinh đan, có thể duy trì ba năm tuổi thọ!" Hướng Nhai cau mày nói với Dạ Nguyệt Sắc, sau khi thấy nàng dừng lại, Hướng Nhai hài lòng hơi cong môi một cái, tiếp tục nói: "Vậy ngươi có biết, sau khi dùng cải tử hồi sinh đan, nếu độc phát tác lần nữa, hắn có thể sống bao lâu? Dạ Nguyệt Sắc có chút kinh ngạc lắc đầu một cái, Hướng Nhai nhìn nữ nhân cái gì cũng không biết được Nguyệt Vô Thương bảo vệ, nàng tại sao có thể làm cho hắn ngay cả mạng cũng không cần? Trong lòng đột nhiên có một cỗ tức giận, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc ác độc nói: "Ta cho ngươi biết, cho dù ăn viên cải tử hồi sinh đan thứ hai, cũng sống không quá hai năm!" Dạ Nguyệt Sắc nhíu chặt mày, điều này Nguyệt Nguyệt không nói với nàng. Không để cho nàng suy nghĩ nhiều, Hướng Nhai tiếp tục nói: "Ngươi có biết tại sao hắn bị độc phát tác không? Ta cho ngươi biết, đó là bởi vì ngày Thái hậu ban hôn, ngươi bị thương, sau đó lại phải đi bộ. Hắn đau lòng, tự trách, miễn cưỡng nhận hai chưởng toàn lực của Phong Hồi Tuyết, nên mới bị độc phát tác đấy!" Dạ Nguyệt Sắc chợt hiểu, lúc đó nàng chỉ biết hắn muốn kết hôn với người khác, nàng muốn A Tuyết mang nàng rời kinh thành, nhưng chưa từng quan tâm tới hắn, Dạ Nguyệt Sắc có chút đau lòng, nàng đột nhiên thật là nhớ Nguyệt Nguyệt. Hướng Nhai thấy vẻ mặt Dạ Nguyệt Sắc, trong lòng có chút vui vẻ, tren mặt xuất hiện một từ cười gian xảo, tiếp tục nói: "Đúng rồi, ngươi hẳn cũng không biết, vì sao hắn không cự tuyệt Thái hậu, cũng không ra ngoài giải thích? Vậy ta nói cho ngươi biết, bởi vì chính Thái hậu hạ độc hắn! Cho nên hắn tình nguyện bị ngươi hiểu lầm, muốn đổi kiệu hoa, cũng không nói cho ngươi” Chân mày Dạ Nguyệt Sắc càng nhíu chặt, lòng hơi trầm xuống, suy nghĩ một chút, nhận ra mình cho tới giờ cũng không biết hắn đã làm gì, trong khoảng thời gian này còn giận dỗi hắn. "Thật ra thì độc đó cũng có thuốc giải nhưng . . . . . ." Hướng Nhai nhìn Dạ Nguyệt Sắc chậm rãi nói: "Ta chỗ này còn có một viên cải tử hồi sinh đan, chỉ cần ngươi theo ta đi Lâm thành, ta sẽ cho ngươi cách giải độc cùng cải tử hồi sinh đan!" Dạ Nguyệt Sắc đang tự trách, không hề nghĩ xem tại sao Hướng Nhai không nói cho Nguyệt Vô Thương phương pháp giải độc, mà muốn nàng đi Lâm thành. Nàng liền dễ dàng đồng ý. Nào ngờ đi tới nửa đường xe ngựa bị cướp,lúc màn xe bị vén lên, nàng nhìn thấy cặp mắt kia, hôm nay nhớ tới cũng cảm thấy cả người rét run. Mà lúc này, cặp mắt xanh biếc, giống như đang chăm chú nhìn nàng, Dạ Nguyệt Sắc bị dọa cho phát run, đột nhiên mở mắt. Chỉ thấy một hắc nam tử ngồi bên giường, ống tay áo dùng chỉ vàng thêu hoa văn phức tạp, mà lúc này tay của người kia xoa xoa đang mặt Dạ Nguyệt Sắc, nàng chỉ cảm thấy bàn tay kia lạnh như băng, vội xoay mặt đi rồi ngồi dậy. "Ngươi là ai?" Dạ Nguyệt Sắc quan sát nam tử trước mặt, chính là người nàng thấy cùng Tần Khuynh ở chung một chỗ, lúc này trên mặt hắn mang theo ý cười; khác hẳn Nguyệt Vô Thương, nụ cười của hắn làm cho người ta cảm thấy vừa giả tạo lại lạnh lùng, một đôi mắt lấp lánh lục quang, càng làm cho người ta nổi da gà. "Ta là ai không quan trọng!" Nam tử kia chậm rãi mở miệng nói, từ từ thu hồi tay của mình, tiếp tục nói với Dạ Nguyệt Sắc: "Quan trọng nhất là ngươi biết ngươi là ai!" Dạ Nguyệt Sắc có chút không hiểu nhìn người nọ, hắn hướng về phía nàng cười một tiếng, lại nói: "Ngươi phải nhớ, từ giờ trở đi ngươi là nữ nhân của ta!" Nhìn nụ cười có chút quái dị của người nọ, Dạ Nguyệt Sắc lúc này vô cùng nhớ nụ cười hoà thuận vui vẻ của Nguyệt Vô Thương. Dạ Nguyệt Sắc nhìn chung quanh phòng, lụa hồng bay bay, màu sắc mộng ảo, có vẻ không chân thật, tự ỏi cái kẻ biến thái trước mặt nàng rốt cục là ai? Nàng đang ở đâu? Nguyệt Nguyệt ở nơi nào ? "Đang nhớ nam nhân của ngươi sao?" Thanh âm của người nọ lại lần nữa truyền đến, ánh mắt xanh biếc nhìn Dạ Nguyệt Sắc chằm chằm, chậm rãi nói: "Không cần suy nghĩ, hắn giờ chắc đã đi cùng Diêm Vương rồi" Dạ Nguyệt Sắc nhướng mày, không hề nghĩ ngợi nói: "Ngươi mới phải đi gặp Diêm Vương!" Người nọ đột nhiên nắm cằm Dạ Nguyệt Sắc, "Ta không thích nữ nhân cứng đầu cứng cổ, nếu không muốn đau khổ, ngươi phải học nghe lời một chút!" Tần Khuynh từng nói với hắn, Nguyệt Vô Thương trúng Cúc Bách Nhật độc, mà thứ độc này vốn là từ Nam quốc truyền tới Nguyệt quốc. Hắn đương nhiên biết, không cần phí sức đi giết Nguyệt Vô Thương, chỉ cần bắt hắn vận dụng chân khí, chắc chắn sẽ chết. Hắn không tin, giết hết hơn một trăm tử sĩ, Nguyệt Vô Thương kia còn có thể bình an. "Người đâu!" Chỉ thấy người nọ buông cằm Dạ Nguyệt Sắc ra, một người đẩy cửa vào, bưng đồ tiến tới giúp Dạ Nguyệt Sắc rửa mặt, qua thời gian nửa nén hương, người nọ buông Dạ Nguyệt Sắc ra, nàng vội vàng chạy đến trước gương, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt trong gương, tại sao nàng lại biến thành bộ dạng của Tần Khuynh ? Dạ Nguyệt Sắc dùng sức xoa xoa mặt nhưng một chút thay đổi cũng không có. "Tại sao phải như vậy!" Vội vàng chạy đến trước mặt nam tử kia, nức nở hỏi, thanh âm của nàng cũng thay đổi. Nam tử kia nhìn sắc mặt Dạ Nguyệt Sắc lúc này, cười quái dị, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: "Khanh Khanh, nói gì vậy!" "Ngươi gọi ai là Khanh Khanh?" Dạ Nguyệt Sắc đẩy người nọ một cái, "Mặt của ta làm sao lại biến thành mặt của Tần Khuynh?" "Ngươi không phải chính là Tần Khuynh sao?" Người nọ nổi giận với động tác của Dạ Nguyệt Sắc, chợt có một một tia hưng phấn, hắn thích nhất nhìn vẻ mặt của những người bất lực. Bọn họ càng khổ sở, hắn càng vui vẻ! Lúc này một người lại đi vào trong phòng, quần lụa mỏng màu xanh nhạt theo bước chân của người mà lay động, thật giống như màu xanh lá sen. Dạ Nguyệt Sắc nhìn về phía mặt của người kia, đó mới là mặt của nàng. Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? "Ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là nữ nhi của Nguyệt quốc Thừa tướng Dạ Thiên - Dạ Nguyệt Sắc." Nói xong người nọ nhẹ nhàng nâng trán nàng lên, nói một tiếng: "Khanh Khanh cùng Dạ tiểu thư hẳn là người quen cũ, ta thật là hay quên, ha ha.” Người nọ nhìn vẻ tuyệt vọng trong mắt Dạ Nguyệt Sắc, vui vẻ cười cười. Nữ nhi của Nguyệt quốc Thừa tướng, quả nhiên là không tệ. "Ta cùng Tần cô nương đương nhiên là quen biết cũ!" Người mang khuôn mặt của Dạ Nguyệt Sắc, đột nhiên tiến lên đối diện với nàng. Nam tử vừa rồi còn cười cười, liền dừng lại, không vui nhìn nàng, cực kỳ bất mãn mở miệng nói: "Dạ tiểu thư, ngươi luôn luôn gọi nàng là Hồ Ly Tinh, chẳng lẽ đã quên!" Ý cười trong mắt Dạ Nguyệt Sắc giả liền dừng lại, nàng ghét nhất là bị gọi như vậy, người lúc này giả trang Dạ Nguyệt Sắc chính là Tần Khuynh. Hai người bọn họ mặt thay đổi, thanh âm cũng đổi cho nhau. Tần Khuynh nhìn nam tử kia, nhục nhã ngày hôm nay hắn bắt nàng chịu, sau này nàng sẽ trả lại gấp trăm lần. Ngay sau đó cười với Dạ Nguyệt Sắc: "Dĩ nhiên, ta luôn luôn ghét Hồ Ly Tinh nhất!" Người kia vui sướng cười, một nụ cười rất giả dối, nhìn nữ nhân trên mặt hiện ra rối rắm cùng khó hiểu. "Ha ha ha. . . . . ." Quả nhiên là thú vị! Một là nữ nhi của Thừa tướng luôn được cưng chiều, một là nữ nhân lưu lạc chốn phong trần. Thân phận đột nhiên trao đổi, hắn cũng cảm thấy rất hay. Thật muốn mau chóng tới kinh thành, cho những người đó xem một chút, hẳn là rất thú vị. Dạ Nguyệt Sắc không biết nam nhân biến thái này muốn làm gì, lúc này nàng thật lo lắng cho Nguyệt Nguyệt, rất nhớ hắn. Nàng không tin Nguyệt Nguyệt đã chết, nàng tin hắn sẽ tìm được nàng rất nhanh. "Ha ha ha. . . . . ." Bên tai toàn là tiếng cười của nam nhân kia, Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy cả người nổi da gà, cũng cảm thấy buồn nôn. Tần Khuynh nhìn Dạ Nguyệt Sắc, vui sướng cười cười, độc ác đem một thanh kiếm đâm về phía nàng, Dạ Nguyệt Sắc, xưa ngươi bắt ta chịu khỏ, ta sẽ trả lại gấp nhiều lần, mà những thứ ngươi có, đều sắp biến thành của ta, như vậy có phải rất thú vị ? Tần Khuynh tuy cũng cười, nhưng nước mắt lại lặng lẽ chảy ra . . . . . .