"Ta lặp lại lần nữa, không liên quan đến ta! Ta đưa quân nam chinh xuất chinh đã mệt lắm rồi, dựa vào cái gì bắt ta đi nghênh đón a? Ta cũng không phải đại thần! Nếu Hoàng Thượng thực phái người đến gọi, thì nói ta bị bệnh, không xuống giường được, xin Hoàng Thượng tìm Nhị Vương phi Tam Vương phi đi!" Lăng Tuyết Mạn vuốt gò má, ngáp liên tục, "Ách, ta mệt nhọc, muốn đi ngủ."
"Vương phi, đây chính là tội khi quân a!" Quản gia cùng hai nha hoàn xấu hổ.
"Không có chuyện gì, các người không thấy dạo này số ta tốt sao? Hoàng Thượng tốt với ta vô cùng, không trị tội ta!" Ánh mắt Lăng Tuyết Mạn khẽ đóng, lười biếng lẩm bẩm, "Ông già kia cũng không biết ăn lộn thuốc gì, lúc bắt đầu nói ta khắc chết con của ông ấy, hận không thể chém ta vạn đao, một năm nay lại nhiệt tình cưng chìu ta, haiz, thật sự là tâm đế vương khó dò a!"
Xuân Đường Thu Nguyệt liếc nhau, thật không còn gì để nói.
Trên trán quản nổi lên vô số gân đen, "Vương phi, đó là bởi vì chủ... Khụ khụ, bởi vì Vương phi rất dễ khiến người ta thích!"
"Ha ha, đúng vậy, Vương phi, chúng nô tì hầu hạ ngài đi thử bộ đồ mới đi!" Thu Nguyệt ngồi xổm trước ghế, ân cần cười nói.
"Không đi, phiền toái! Ta trang điểm xinh đẹp có ích lợi gì a? Ngay cả nam nhân ta đều không có, xinh đẹp cho ai xem?" Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, có chút tức giận, lại không dám nói, thân mình khẽ nghiêng, ánh mắt nhắm lại ngủ trưa.
"Vương phi..." Giọng nói của Xuân Đường ngừng lại, nhìn quản gia cùng Thu Nguyệt, lắc lắc đầu. Đến bữa tối, Lý Đức Hậu tự mình đến tuyên chỉ, Mạc Ngự Minh Quả nhiên tuyên Lăng Tuyết Mạn sáng sớm ngày mai theo ông đi ra thành nghênh đón đại quân chiến thắng trở về!
"Tứ Vương phi, Hoàng Thượng bảo ngài hiện tại theo nô tài tiến cung, đêm nay ngủ cùng Hoàng Hậu nương nương." Lý Đức Hậu khom người nói.
"Cái gì? Khụ khụ!" Một trái nho mắc kẹt ở trong cổ họng Lăng Tuyết Mạn, trừng mắt nhìn vài cái, mới miễn cưỡng nuốt xuống, bực mình nói: "Tại sao vậy? Ta không đi được không? Ngoài thành mười dặm, ngồi xe ngựa xa như vậy, đầu ta sẽ choáng váng chết, huống hồ ta vừa nhìn thấy mấy binh lính nghiêm túc, ngộ nhỡ ta nhịn không được bật cười làm sao bây giờ? Haiz, có ta hay không có ta cũng vậy, đại sự nước nhà, phụ hoàng kéo theo ta làm cái gì a?" Lăng Tuyết Mạn oán giận liên tục, như trái cà héo, nằm sấp xuống bàn, động cũng không muốn động.
Lý Đức Hậu cau chặt mày, suy nghĩ nói: "Tứ Vương phi, Hoàng Thượng nếu muốn ngài đi theo đón chào, chắc là có dụng ý, Tứ Vương phi vẫn là thu thập một chút rồi theo nô tài phụng chỉ tiến cung đi!"
"Ây da, Lý công công, ta thật sự không muốn đi, ông giúp ta nói với phụ hoàng được không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn run rẩy lợi hại, hữu khí vô lực.
"Vương phi!" Ánh mắt Xuân Đường sáng lên, cười nói: "Ngũ Vương gia ngày mai cũng trở về a, Vương phi không đi nghênh đón bạn tốt của ngài sao?"
"Ách, đúng vậy, Kỳ Lâm phải đi đưa lương thảo." Lăng Tuyết Mạn suy nghĩ một chút, hào khí vạn trượng nói: "Được, ngày mai ta phải đi nghênh đón hắn!"
Mấy người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại không khỏi có rút khóe miệng, Xuân Đường chỉ biết trước hết nghĩ biện pháp khuyên Lăng Tuyết Mạn đáp ứng đi nghênh đón tam quân, làm cho chủ tử nàng bớt được nỗi khổ tương tư, lại không biết, kết quả đúng là...
Hôm sau.
Gió mát thổi nhẹ, ánh mặt trời chiếu cao, bầu trời xanh vạn dặm, khí trời như là hiểu biết lòng người, thật tốt!
Dân chúng toàn thành sáng sớm liền tụ tập ở trên đường cái, chia làm hai bên, mang tâm tình nhảy nhót kích động, nghênh đón anh hùng trong lòng bọn họ khải hoàn trở về!
Hoàng đế Hoàng hậu Đại Minh ngồi long liễn, mang theo văn võ bá quan, hoàng tử công chúa, hoàng thân quốc thích ra khỏi thành mười dặm đón chào.
Rốt cục ở giờ Tỵ, quân Nam chinh đến ngoài thành Cẩm An.
Một loạt mười tướng soái mặc một thân nhung trang cưỡi ngựa đứng song song, Lôi Việt ở giữa, trên mặt như đao khắc thoáng hiện kích động khó nói lên lời, bên trái mà Mạc Kỳ Lâm mày kiếm sắc bén, anh khí bừng bừng, Lâm Mộng Thanh lấy hình dáng ngạo thế mà đứng, trong tuấn mỹ khuynh thành, hào khí không giảm chút nào, phía trên con ngựa trắng bên phải, là người mặc quần áo màu bạ, ở dưới ánh mặt trời, tản ra khí thế khiếp người, mắt sâu ẩn dưới mặt nạ, lãnh ngạo tà nịnh như trước, mang theo khí phách vương giả!
"Xuống ngựa!"
Lôi Việt hô lớn một tiếng, các tướng xuống ngựa, tam quân quỳ xuống đất mà bái! "Khấu kiến hoàng đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Khấu kiến Hoàng Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Mạc Ngự Minh đứng đầu bách quan, Hoàng Hậu đứng ở bên cạnh ông, giờ phút này ánh mắt uy nghiêm nhìn các tướng sĩ đã lập công lớn cho Đại Minh, nghe này tiếng động lễ bái phá vỡ phía chân trời, tầm mắt nhìn đến người đeo mặt nạ bạc, kích động mừng như điên!
"Các vị tướng bình thân!"
"Tạ Hoàng Thượng"
Mạc Ngự Minh cao giọng nói: "Bách quan bái tạ tam quân!"
Văn võ bá quan bước ra khỏi hàng, quỳ xuống đất dập đầu ba cái!
"Hoàng tử hoàng thân bái tạ tam quân! Cảm tạ tướng sĩ Đại Minh vì chiến đấu hăng hái, cúc cung tận tụy, đẫm máu bảo vệ dân chúng Đại Minh ta!" Mạc Ngự Minh hô lớn lần thứ hai.
Toàn bộ hoàng thân quốc thích nghe lệnh tiến lên một bước, bao gồm bốn hoàng tử, các thúc bá Vương gia bối phận to lớn, vương công thế tử, còn có Tiểu Tứ Vương gia Mạc Ly Hiên, cùng đương triều công chúa Nhã Phi, cùng cuối cùng là kẻ lui ở trong đám người, bị Nhã Phi cường thế kéo lên – Tứ Vương phi Lăng Tuyết Mạn đang ngủ gật!
Đều do tối hôm qua cùng Nhã Phi nói chuyện phiếm tán gẫu quá lâu, ngủ không đủ, lại canh năm đã bị cung nữ quát lên, giờ phút này Lăng Tuyết Mạn suy sút y như bộ dáng một năm rưỡi trước kia tiễn đưa ở cổng Tuyên Hoa, ngoại trừ ánh mắt lúc này không sưng, một chút tinh thần cũng không có!
Cách ba trượng, hai cái nữ tử chỉ lo khom người cúi đầu theo mọi người lạy ba bái, lại chưa từng chú ý tới, từ thời khắc các nàng bán bước chân ra, có hai tầm mắt nóng rực liền gắt gao đi theo!
Cúi đầu ba cái xong, ngẩng đầu, Nhã Phi tò mò nhìn thẳng phía trước, vừa nhìn, đầu óc có một trận mê muội, trên mặt cứng ngắc như đá hóa, không chớp mắt theo dõi nam tử đứng ở bên cạnh Mạc Kỳ Lâm, hắn lỗi lạc mà đứng, tựa như tiên giáng trần!
Tim gần như nhảy ra ngoài lồng ngực, hắn, hắn là Lâm Mộng Thanh sao? Hắn sao lại là quân nam chinh? Còn là tướng?
Lăng Tuyết Mạn nhẹ che miệng, lặng lẽ ngáp một cái, trong lòng trông ngóng buổi đi đón lập tức chấm dứt, để cho nàng trở về ngủ bù, khi chuẩn bị lui về phía sau, dư quang liếc về Nhã Phi đang dị thường, nhíu nhíu mày, theo Nhã Phi ánh mắt trông đi qua, đầu tiên là thấy được Mạc Kỳ Lâm, tâm tình lập tức chấn phấn, thản nhiên cười, trong sáng động lòng người!
Nụ cười này, lung lay mắt Mạc Kỳ Lâm, càng lung lay tâm Mạc Kỳ Hàn đứng bên phải Lôi Việt!
Mắt sâu dừng ở gương mặt quen thuộc kia, giờ phút này tất cả lại là mất mát, mới vừa rồi liếc nhìn bộ dáng suy sút của nàng, lòng hắn đau như cắt, nhưng mà, ánh mắt nàng chỉ là xa lạ đảo qua hắn, sau đó ngừng lại trên mặt Mạc Kỳ Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn kia bởi Mạc Kỳ Lâm mà nháy mắt tỏa ra sáng rọi loá mắt, môi đỏ mọng kia tươi cười, cười khuynh thành, ngàn vạn mị hoặc, hắn thoáng nhìn khuôn mặt Mạc Kỳ Lâm ra vẻ bình tĩnh, trong mắt lại cũng có kích động đè nén!
Ngực, lập tức giống như bị búa tạ đập tới, đau đớn khó có thể hô hấp, nếu là, nếu là nàng biết Mạc tướng quân là Tình nhân của nàng, nếu là nàng biết, hắn đang đứng ở trước mặt nàng, kiều nhan của nàng phải là vì hắn mà rạng rỡ...
Bên kia, Lăng Tuyết Mạn vui sướng muốn gọi Mạc Kỳ Lâm, miệng mở mở, lại bởi tình huống này không thíc hợp mà không dám gọi, liền hoạt bát nháy mắt, chớp lông mi, tươi cười chói mắt.
Mà Mạc Kỳ Lâm vui sướng, đồng thời đáy lòng lại đột nhiên "lộp bộp" một chút, lặng lẽ liếc nhìn Mạc Kỳ Hàn, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng nảy lên tất cả cảm xúc phức tạp, có lỗi, thương tâm, khổ sở...
Xem như tiếp đón xong, Lăng Tuyết Mạn thế này thoáng dời ánh mắt một chút, nhìn đến gương mặt tuấn mỹ vô song gần đó, không kịp chuẩn bị tâm lý, nàng thất thanh bật thốt lên, "Yêu tinh!"
Ba chữ đột ngột vừa ra, làm cho Lâm Mộng Thanh đang cùng Nhã Phi thâm tình nhìn nhau chợt mềm nhũn hai chân, lảo đảo một cái suýt nữa ngã xuống đất, cũng may được Mạc Kỳ Lâm cùng Dư tòng quân đỡ ở hai bên, trên mặt tuấn mỹ thoáng chốc mây đen dầy đặc, cắn răng nhảy ra một câu mơ hồ không rõ, "Nữ nhân đáng chết, đã về còn không biết!"
Đang trong hoàn cảnh trang nghiêm, bởi hai chữ "yêu từ Tứ Vương miệng phi, lại bởi Lâm phó tướng quân cực vang danh thất thố, mà trở nên xôn xao lên!
Các loại ánh mắt khiếp sợ, nghi hoặc, phán đoán ào ào vượt qua trên thân hai người này, khuôn mặt tuấn tú ôn hòa của Mạc Kỳ Diễn nháy mắt trở nên cứng ngắc, trong lòng nghi ngờ!
Mạc Kỳ Sâm kinh ngạc cho một sự kiện, tướng mạo vị Lâm phó tướng quân kia quả thực xuất chúng như yêu tinh a!
Mạc Kỳ Dục tắc lưỡi, cắn răng trừng Lăng Tuyết Mạn, tức giận nắm chặt nắm tay!
Mạc Kỳ Minh cũng nhìn tới, ánh mắt lạnh thấu xương như mũi tên bắn về phía Lâm Mộng Thanh, hận không thể bắn hắn vạn tiễn xuyên tâm!
Mạc Ngự Minh cùng Hoàng Hậu cũng hồ nghi nhìn Lăng Tuyết Mạn một cái, lại nhìn hướng sắc mặt Lâm Mộng Thanh như than đen, bi phẫn đến cực điểm, cuối cùng lại nhìn qua trên mặt Mạc Nhã Phi đã hoàn hồn, giờ phút này dở khóc dở cười!
Mạc Ngự Minh thấp giọng dò hỏi: "Nhã Phi, sao lại thế này?"
"Phụ hoàng, ban đầu là Tứ tẩu và con cùng biết Lâm công tử, Tứ tẩu thấy bộ dạng Lâm công tử rất dễ nhìn, liền nói Lâm công tử là yêu tinh." Nhã Phi xấu hổ quẫn ép, dùng khăn che mặt giải thích.
"Khụ khụ, nha đầu kia!"
Mạc Ngự Minh chau mày lại, nhìn bách quan và tam quân xôn xao, đành phải hắng giọng một cái nâng cao giọng nói: "Tam quân uống rượu mừng, trẫm kính các tướng sĩ ba bát rượu, sau đó tức khắc vào thành, mở tiệc mừng!"
"Hoàng Thượng vạn tuế -"
Hơn mười vạn tướng sĩ bưng bát rượu nâng quá đỉnh đầu, Mạc Ngự Minh giơ hai tay lên cao, sau đó cạn sạch chén rượu, các tướng sĩ ở trong tiếng hoan hô uống ba chén, một hiệu lệnh "Hành quân!" phát ra, đại quân tiến về thành Cẩm An!
Thời điểm về thành, Lăng Tuyết Mạn cùng Nhã Phi được gọi vào long liễn.
"Mạn Mạn, trước tam quân, sao có thể thất thố như vậy?" Mạc Ngự Minh hơi hơi trừng mắt trách mắng.
"Phụ hoàng, thực xin lỗi, con nhất thời kích động, ách... Lần sau cũng không dám nữa!" Lăng Tuyết Mạn xấu hổ thở dài, lại cười làm lành.
Mạc Ngự Minh mắt liếc, tức giận nói: "Còn có lần sau? Về sau phải xem hoàn cảnh, trẫm tha cho con tội hồ nháo cũng mức độ thôi, hiểu chưa?"
"Hiểu được, hiểu được, quá rõ!" Lăng Tuyết Mạn gật đầu như giã tỏi.
"Còn có..." Ánh mắt Mạc Ngự Minh hướng Nhã Phi, thản nhiên nói: "Còn có về sau không thể gọi bậy Lâm tướng quân kia, trẫm chuẩn bị phóng hắn làm phò mã, lời đó truyền ra không phải khiến người chê cười sao?"
"Phò mã?!" Lăng Tuyết Mạn chóng mặt xem xét hướng Nhã Phi đang đỏ mặt, thở dài: "Hai người đã ở chung rồi hả?"
"Khụ khụ, đứa nhỏ này nói chuyện..." Hoàng Hậu hợi giận dữ, trong mắt lại là ý cười.
Nhã Phi thẹn thùng không thôi, sẳng giọng: "Tứ tẩu, tẩu nói thật là khó nghe a!"
"Ách, cái này cũng kêu khó nghe? Ta cũng chưa nói hai ngườiyêu đương vụng trộm đâu!" Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, lơ đễnh, lại không cố kỵ gì nói tiếp: "Ta ngay từ đầu liền thấy tiểu tử kia không có ý tốt với muội, đá bóng không theo đội ta, muốn phải cùng đội với muội, còn muốn thắng cho muội vui vẻ, thật là, nhất định là sớm có âm mưu!"
"Khụ khụ!"
"Khụ khụ!"
Mạc Ngự Minh cùng Hoàng Hậu, Mạc Nhã Phi đều bị sặc, tiếng ho khan đầy xe, Lý Đức Hậu đi theo xe vội vàng la lên: "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, cần phải nô tài đi truyền thái y không?"
"Khụ! Không cần!" Mạc Ngự Minh trả lời một câu, sau đó trừng Lăng Tuyết Mạn, "Nha đầu con thật sự là nói năng không chừng mực!" Nói xong, âm thầm than thở ở trong lòng một câu, bản thân mình trộm sống chung với nam nhân nửa, còn dám nói người khác yêu đương vụng trộm sao?
"Ách, con sai lầm rồi, con sẽ sửa lại!" Lăng Tuyết Mạn cúi đầu.
Nhã Phi hơi mím môi, dè dặt cẩn trọng hỏi: "Phụ hoàng, tại sao Lâm công tử ở trong quân đội? tại sao hắn là tướng quân a? Hắn nói phải ra kinh làm việc, chính là đi đánh giặc sao?"
"Chuyện này nói thì dài dòng, ngày sau con sẽ biết, hắn làm ra thành tích này, lập nhiều chiến công như vậy, trẫm gả công chúa cho hắn, cũng là chuyện hợp tình hợp lý, ha ha, Nhã Phi, nữ tử khác lớn như con đã sớm lập gia đình sinh con, trẫm giữ con đến mười chín tuổi còn không có động tĩnh, cũng chính là đợi Lâm Mộng Thanh trở về a!" Mạc Ngự Minh hài lòng cười nói.
"Phụ hoàng!" Mặt Nhã Phi đỏ lên, cầm cánh tay Hoàng Hậu, hiển lộ mười phần thẹn thùng của nữ nhi, "Mẫu hậu, phụ hoàng giễu cợt con!"
"Ha ha, nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng, Nhã nhi nên chuẩn bị đồ cưới rồi!" Hoàng Hậu vỗ nhẹ bàn tay Nhã Phi, từ ái cười nói.
Lăng Tuyết Mạn rue mắt, đột nhiên muốn rơi nước mắt, nàng nên gả đi nơi nào đây?
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
167 chương
64 chương
248 chương
65 chương
256 chương