Thời điểm trở lại Tứ Vương phủ, đã là canh bốn, vừa nghĩ đến chỉ có mười ngày có thể sum vầy cùng Lăng Tuyết Mạn, trong lòng Mạc Kỳ Hàn liền khổ tâm.
Bước nhẹ đi đến bên giường, Mặt Lăng Tuyết Mạn quay vào trong đang ngủ say, chăn đá văng một nửa, cánh tay, lưng đều lộ ra ở bên ngoài, Mạc Kỳ Hàn nhẹ chau mày, không phải kêu Xuân Đường tối nay coi chừng sao?
Lên giường, ôm thân mình Lăng Tuyết Mạn, khiến nàng nằm vào trong lòng hắn, sờ sờ cánh tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, hắn đau lòng thở dài, cầm tay bỏ vào ở bên trong áo hắn, dán vào trong ngực ấm áp của hắn, cảm giác mát lạnh nhè nhẹ thấm vào, hắn lại cười yêu thương, cúi đầu hôn nhẹ một cái ở trên môi nàng.
Lăng Tuyết Mạn trong lúc ngủ mơ như cảm giác được cái gì, nhắm mắt lại vươn tay vuốt lung tung, nỉ non, "Tình nhân, chàng đã đến rồi sao?"
"Mạn Mạn, là ta đến đây." Mạc Kỳ Hàn nhẹ nói ở bên tai nàng.
"Ừm... Tình nhân?" Lăng Tuyết Mạn hơi thanh tỉnh, đưa tay dụi mắt, chậm rãi mở, xem đến hình dáng nàng quen thuộc, đầu tiên là cười ngây ngốc, không đợi khóe môi Mạc Kỳ Hàn kịp cong lên, rống lên một tiếng sư tử Hà Đông, tuy rằng tận lực đè ép thanh âm, nhưng biểu tình ngữ khí này đủ để làm choáng váng Mạc Kỳ Hàn!
"Chàng đã làm gì? Ta đuổi toàn bộ nha hoàn rồi, thêu thùa đợi chàng hơn nửa đêm! Chàng không phải là nửa năm không thân thiết với vợ bé của chàng, đêm nay bồi thường người ta đi?"
"Khụ khụ!"
Mạc Kỳ Hàn bị sặc, miệng vừa mới mở chuẩn bị biện bạch cho mình, tay nhỏ bé bị hắn nhét vào ở bên trong áo hắn trong lại nhéo hắn một cái, thét lớn một tiếng, Mạc Kỳ Hàn cả giận nói: "Mạn Mạn, nàng nói đạo lí một chút được không?"
Lăng Tuyết Mạn rút tay về, đá Mạc Kỳ Hàn một cước, từ trong lòng hắn lui ra ngoài, trực tiếp lui vào trong giường, nằm nghiêng đưa lưng về phía Mạc Kỳ Hàn, quắt cái miệng nhỏ nhắn, cái mũi đau xót nhịn không được khóc lên.
"Mạn Mạn?"
Mạc Kỳ Hàn buồn bực khẽ gọi một tiếng, nhưng Lăng Tuyết Mạn không chút nào để ý, đầu vai run lợi hại, khóc thương tâm cực kỳ. Đưa tay thăm dò bả vai Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Hàn mềm giọng nói: "Mạn Mạn, lại đây, ta ôm nào."
"Không được đụng ta!" Lăng Tuyết Mạn cũng không thèm nhìn tới, đẩy tay Mạc Kỳ Hàn, vừa khóc vừa gầm nhẹ: "Trở về ôm vợ bé của chàng đi, ta không cần chàng ôm."
"Mạn Mạn, ta không có a, ta tới trễ là vì ta đi làm một chuyện rất quan trọng, vừa xong việc liền vội vàng tới tìm nàng, chỉ sợ nàng tức giận, kết quả là nàng vẫn tức giận." Mạc Kỳ Hàn nói xong ngồi dậy, đi qua ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn bị tức giận giùng giằng, "Không được ôm ta, không cho chạm vào ta, không được không được!"
Mạc Kỳ Hàn bỗng dưng cũng tức giận, mạnh mẽ giữ lại tay chân Lăng Tuyết Mạn, vung chăn phủ lên cho hai người, mới bình tĩnh nói: "Nàng làm cái gì vậy? So đo với ta cái gì? Giải thích của ta nàng không tin sao?"
"Không tin, không tin, không tin!" Lăng Tuyết Mạn nghe vậy càng ủy khuất khóc lên, "Chàng chậm chạp không đến, khác thường như vậy, người ta còn nghĩ rằng chàng xảy ra chuyện gì, cả trái tim bất ổn, cả đêm không biết bị kim đâm ngón tay bao nhiêu lần, đứng ngồi không yên muốn đi ra ngoài tìm chàng cũng không biết phải đi chỗ nào tìm! Ta... oa... oa..."
"Mạn Mạn..." Trong lòng Mạc Kỳ Hàn đột nhiên đau xót, hắn làm việc một mình, thông thường không thèm để ý có người sẽ vướng bận hắn như thế hay không, vô luận trước kia đối với Ngô Đồng, hay là bây giờ đối với Lăng Tuyết Mạn, hắn đều chỉ nghĩ đến để hắn lo lắng cho các nàng, nhưng lại đã quên, Mạn Mạn của hắn cũng sẽ tưởng niệm hắn, vướng bận hắn...
"Mạn Mạn, nín khóc, là ta không tốt, là ta không đúng, nàng chớ khóc." Trong mắt Mạc Kỳ Hàn nóng lên, cúi đầu hôn lên gò má mang lệ của Lăng Tuyết Mạn, mút nước mắt của nàng, nhẹ giọng nói: "Ta rất khỏe, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng không được lại lo lắng cho ta, cũng không cho tiếp tục thêu, đâm vào tay ta sẽ đau lòng."
"Vậy chàng hơn nửa đêm còn đi làm chuyện gì, hại ta luôn nghĩ vớ nghĩ vẩn, lại sợ chàng gặp chuyện không may, còn sợ chàng lúc đi vào bị thị vệ Vương phủ chúng ta bắt lấy, dù sao chúng ta như vậy, không có khả năng mỗi ngày đều may mắn không bị ai thấy..." Lăng Tuyết Mạn nức nở, đầu gối lên cổ Mạc Kỳ Hàn, vẫn lo lắng không thôi.
"Ta... Ta về nhà một chuyến, nói chút chuyện cùng phụ thân ta, ta nói về nàng với phụ thân, ngài nói ngài thích nàng làm con dâu của ngài, ngài sẽ rất hài lòng, chắc chắn sẽ không cãi nhau với nàng." Đôi mắt Mạc Kỳ Hàn xoay xoay, nói ra vẻ thoải mái.
Lăng Tuyết Mạn dừng khóc, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi: "Thật vậy chăng? Phụ thân chàng thật sự sẽ thích ta sao?"
"Sẽ, Mạn Mạn của ta đáng yêu như thế, tất cả mọi người sẽ thích nàng." Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng cười, ở trên môi nàng lại nhẹ hôn một chút, vốn là muốn nói với nàng chuyện biệt ly, lời đến bên miệng, làm thế nào cũng nói không nên lời, trong lòng đau đớn co rút từng đợt.
"Vậy..." Lăng Tuyết Mạn hơi mím môi, không muốn làm bình dấm chua, nhưng không hỏi lại nhịn không được, liền cắn răng một cái, nhỏ giọng hỏi: "Vậy bình thường ban ngày chàng không ở trong nhà ở sao? Đêm nay chàng trở về, có hay tiểu thiếp của chàng..."
Mạc Kỳ Hàn lập tức nói tiếp: "Không có, ngày thường ta cũng không trở về, ta có nhà ở nơi khác, hai cái tiểu thiếp đã một cái bệnh qua đời, một cái phạm vào thất xuất bị hưu rồi, hiện tại ta chỉ có nàng, về sau cũng chỉ có nàng, Mạn Mạn, từ đêm đầu tiên chúng ta ở cùng một chỗ, ta thật sự chưa chạm qua nữ nhân khác ngoài nàng, không được hoài nghi ta."
"Ách, hai tiểu thiếp của chàng cũng không có? Thất xuất? Nàng phạm vào cái nào?" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc không thôi.
"A, phạm, phạm vào dâm ô." Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn rút rút, thình lình nghĩ ra lý do như vậy.
Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, kinh hãi mở to hai mắt nhìn, nói: "Tình nhân, chàng bị người ta đội nón xanh? Trời ạ, rất mất mặt!"
"Ách..." Mạc Kỳ Hàn tái mặt rồi, thật quẫn thật xấu hổ, này dối là càng quá trớn rồi! Mày nhíu lại, "Khụ khụ, đó là bởi vì ta, bởi vì ta nửa năm chưa có trở về, nữ nhân kia liền không chịu nổi tịch mịch, sau đó... Dù sao việc này hợp lòng ta, ta không được tìm lý do khác thôi nàng ta."
Lăng Tuyết Mạn tắc lưỡi, nhất thời im lặng, ngây người nửa ngày, Mạc Kỳ Hàn nghĩ rằng nàng còn đang tức giận, liền nhéo nhéo cái mũi nàng, cười nói: "Mạn Mạn, không tức giận a, nàng thấy đó, ta chỉ có nàng, nàng cũng không thể phân tâm, ha ha, nếu còn dám nhìn trúng người khác, ta cũng không tha cho nàng!"
"Chàng nghĩ đi đâu nào vậy? Ta mới không phải loại người đứng núi này trông núi nọ đâu!" Lăng Tuyết Mạn hờn dỗi nói một câu, nằm ở trên người Mạc Kỳ Hàn, nói: "Ta còn sợ chàng sau này mệt mỏi với ta, ta cáu kỉnh không tốt, sẽ không giống các nữ nhân khác ôn nhu với chàng, lâu ngày, chàng sẽ không thích ta."
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
167 chương
64 chương
248 chương
65 chương
256 chương