Sau khi Liễu Thiếu Bạch vào cung kiến giá, ngày thứ hai, Mạc Ngự Minh có quyết định. "Về án Liễu Ngô Đồng mưu sát Tứ Vương phi, Liễu Thiếu Bạch khi quân, hai người đáng phải chịu tội chết, nhưng bởi vì Tứ Vương phi lương thiện, không muốn truy cứu, theo luật lệ Minh quốc, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Phạt Liễu Thiếu Bạch chịu đánh 80 đại bản, Liễu Ngô Đồng chịu lao ngục hai năm!" Không có ai biết Mạc Ngự Minh cùng Liễu Thiếu Bạch nói cái gì, chỉ biết là Liễu Ngô Đồng đột nhiên xuất hiện, sau đó bị nhốt vào một thôn trang bên ngoài kinh thành, do Mạc Ngự Minh hôn phái binh canh giữ. Mà ở một đêm khuya sau khi thánh chỉ ban xuống năm ngày, Mạc Ngự Minh mặc thường phục, chỉ dẫn theo một Ngự Tiền Thị Vệ tâm phúc lặng lẽ xuất hiện ở Tứ Vương phủ, mà lúc này, chính là lúc Mạc Kỳ Hàn cùng Lăng Tuyết Mạn nồng tình mật ý! Trong đại sảnh, Mạc Ngự Minh Nhất xem xét kỹ lưỡng quản gia vội vã tới nghênh giá, "Không cần kinh động Tiểu Vương Gia! Trẫm tới đây tối nay, cũng không kinh động bất luận kẻ nào, trẫm muốn gặp hai người, một là Tứ Vương phi, một là thị vệ Vô Giới ở Hương Đàn Cư! Lập tức tìm đến!" Quản gia cả kinh, vội vàng nói: "Dạ, hoàng thượng, nô tài lập tức đi mời người!" Cúc Thủy Viên, trong phòng ngủ. Trong màn lụa, hai cỗ thân thể trần truồng đang dây dưa trong chăn ấm, nữ nhân không ức chế được thấp giọng yêu kiều, nam nhân không ngừng thở dốc, đang lúc cao hứng, bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân nặng nề! Hai người trong cơn kích tình cả kinh, con ngươi tràn đầy tình dục của Mạc Kỳ Hàn đột nhiên lạnh đi, phía dưới Lăng Tuyết Mạn đã sợ choáng váng, vội la lên: "Tình nhân, làm sao bây giờ? Có người tới, chàng không điểm huyệt Xuân Đường Thu Nguyệt sao?" "Đừng sợ, tiếp tục, nàng cắn chặt răng đừng có lên tiếng là được." Mạc Kỳ Hàn trầm giọng nói nhỏ, cau mày, tiếp tục động tác ra vào phía dưới, chỉ là, tốc độ nhanh hơn, chọc người phía thở gấp một hồi, không dám phát ra tiếng rên rỉ vui sướng, chỉ đành phải cắn chặt môi, đôi tay bắt lấy bả vai hắn, móng tay cũng ghim vào trong thịt của hắn. Tiếng bước chân kia tựa hồ lại đi trở về rồi, càng ngày càng nhỏ, cho đến không nghe được nữa. Lăng Tuyết Mạn lúc này mới khẽ buông lỏng, mà Mạc Kỳ Hàn chỉ nhíu mày, động tác vẫn như cũ, sau một hồi chạy nước rút thỏa mãn rên lên một tiếng, một luồng nhiệt lưu vọt vào trong cơ thể Lăng Tuyết Mạn, nằm sấp ở trên người nàng thở nhẹ. "Tình nhân, mau dậy, chàng thật to gan a, biết có người đến, còn vững như bàn thạch, chàng không sợ nha hoàn đẩy cửa đi vào a! May mà đã đi, nếu không chết chắc!" Lăng Tuyết Mạn vẫn còn sợ hãi quở trách, tim khẩn trương nhảy không dứt, từ ngày đó nghe Mạc Ngự Minh nói, nàng liền sợ rồi, chỉ sợ hoàng đế gian trá kia phái người giám thị nàng, không nghĩ tới...... "Sợ cái gì? Ai tới cũng không thể khiến Bản công tử làm một nửa dừng một nửa, Bản công tử đương nhiên phải xong chuyện mới được, nếu không mùi vị dục hỏa phần đốt này rất không dễ chịu!" Mạc Kỳ Hàn cười khẽ không dứt. "Chàng, chàng không sợ chết nhưng ta sợ! Chàng chưa từng nghe qua một câu nói sao? Thường đi gần bờ sông, nào có không ướt giày! Ta xem sớm muộn sẽ bị người phát hiện, tình nhân, đoạn thời gian này chàng đừng tới nữa!" Lăng Tuyết Mạn vừa nóng vừa giận, đẩy Mạc Kỳ Hàn đi xuống, "Mau dậy đi, chàng đi nhanh lên đi." "Nhìn lá gan nàng xem!" Mạc Kỳ Hàn giễu cợt một câu, cũng không dây dưa, đứng lên, sau đó cầm lấy áo nhanh chóng mặc hảo, lúc này mới nghiêm mặt nói: "Mạn Mạn, nàng đứng lên mặc y phục vào, cẩn thận một lát thực sự có người." "Ừ, ta hiểu rồi." Lăng Tuyết Mạn vội đáp lời, bò dậy đi tìm y phục. "Ta đi nha." Mạc Kỳ Hàn đi hai bước, lại quay đầu lại nói: "Mọi việc nói chuyện cẩn thận chút, bất cứ lúc nào đều tin chắc mình là trong sạch, chưa từng làm bất kỳ chuyện bên ngoài gì." "Ừ, ta hiểu rõ, chàng đi nhanh lên." "Ừ." Vừa tiến vào bí đạo, Mạc Kỳ Hàn xụ mặt xuống, dưới chân bước nhanh, gương mặt tuấn tú lo lắng một mảnh, tiếng bước chân kia là Xuân Đường hoặc là Thu Nguyệt cố ý đến nhắc nhở hắn, xem ra xảy ra chuyện lớn! Đại não chuyển động thật nhanh, mấy ngày trước đây, Mạn Mạn nói phụ hoàng hỏi nàng rất nhiều vấn đề, bây giờ suy nghĩ một chút, chẳng lẽ phụ hoàng hoài nghi, đột nhiên đến chỗ này dò xét? Nghĩ như vậy, mới vừa ra bí đạo, quản gia loại đang đi tới đi lui trong phòng hắn tựa như kiến bò trên chảo nóng. "Tư Khuynh, xảy ra chuyện gì?" Mạc Kỳ Hàn lên tiếng hỏi. Quản gia vội quay đầu lại, nói: "Chủ tử, hoàng thượng tới! Muốn gặp Vô Giới cùng vương phi!" "A?" Mạc Kỳ Hàn nhíu lông mày, "Quả nhiên Bổn vương đoán đúng!" "Vô Giới!" Vô Giới vội vàng đi vào, "Chủ tử, nô tài ở đây!" "Hoàng thượng tới, muốn gặp ngươi, ngươi biết ứng đối như thế nào chứ!" Mạc Kỳ Hàn trầm giọng nói. Vô Giới ngẩn người, "Hoàng thượng muốn gặp nô tài?" "Nói nhảm! Bổn vương giả trang ngươi, nên hoàng thượng đem lòng sinh nghi, nói chuyện cẩn thận chút, lọt nửa câu, ngươi liền xách đầu tới gặp Bổn vương!" Mạc Kỳ Hàn lạnh lẽo nói. Vô Giới kinh hãi, vội nói: "Dạ, nô tài hiểu rõ rồi!" "Nhanh cùng Tư Khuynh đi!" "Nô tài cáo lui!" Trong Cúc Thủy Viên, Lăng Tuyết Mạn mặc xong y phục, liền xuống giường đốt nến sáng lên, thấy ánh sáng, Xuân Đường chờ ở phía ngoài liền biết chủ tử nàng đã đi rồi, vội đi tới gõ cửa nói: "Vương phi! Vương phi!" Lăng Tuyết Mạn nghe đến giọng của Xuân Đường, nhất thời khẩn trương, cơ hồ nói không ra lời, môi rung rung nửa ngày, mới nói: "Sao, thế nào?" "Vương phi, có người tới, ở đại sảnh muốn gặp ngài." "À? Người nào hơn nửa đêm còn muốn gặp ta?" "Ngài ra ngoài sẽ biết! Cần nô tỳ đi vào hầu hạ ngài thay quần áo không?" "Không, không cần, ngươi ở bên ngoài chờ ta." Lăng Tuyết Mạn vừa trả lời, vừa luống cuống tay chân mặc xong, đột nhiên phát hiện cái gì, vội chạy đến trước bàn trang điểm, soi vào gương, cẩn thận kiểm tra một chút, xác định trên mặt cùng cổ nàng không có vết hôn, mới lại vội vàng đem tán loạn tóc sửa sang lại, đi hai bước, vẫn không yên lòng, lần nữa lộn trở lại soi gương, xác định bề ngoài mình tuyệt đối không có vấn đề mới hít sâu, cố tĩnh tâm, mở cửa đi ra ngoài. Xuân Đường chờ ở bên ngoài, thấy Lăng Tuyết Mạn không có dấu vết lạ, kiểm tra nàng có chổ nào làm cho người ta hoài nghi hay không, thấy ăn mặc rất đúng mực, liền yên tâm, mới nhỏ giọng nói: "Vương phi, là hoàng thượng tới!" "Cái gì?" Lăng Tuyết bước chậm lại, linh hồn nhỏ bé cơ hồ bị dọa bay ra ngoài, "Ngươi nói hoàng, hoàng thượng muốn gặp ta?" "Đúng vậy, vương phi, hoàng thượng rất kỳ quái, hơn nửa đêm đột nhiên tới, vương phi cẩn thận ạ!" Xuân Đường nhắc nhở.