"Phu quân, chàng đây là có ý gì?" Tam Vương phi tái mặt, không thể tin nhìn Mạc Kỳ Minh.
Mạc Kỳ Minh nhíu mày, ý lạnh như trước không giảm một phần, "Tố Khanh, ngày thường Bản Vương bận rộn chính sự, không để ý tới nàng, nay nàng đã hỏi nguyên nhân, thì ta nói cho nàng biết, ở yến tiệc chúc thọ phụ hoàng nàng đã làm gì? Tứ đệ là máu thịt đầu quả tim của phụ hoàng và mẫu hậu, Tứ Vương phi hiện tại lại nhận được ân sủng của bọn họ, nàng dám trước mặt mọi người vũ nhục Tứ Vương phi. Nàng ngu ngốc sao?
Tứ đệ chết bệnh. Phụ hoàng bị đả kích lớn, cả triều cao thấp ai dám ở trước mặt phụ hoàng nói ra một câu Tứ đệ không tốt, nhất định là rớt đầu. Nàng lại dám đi đụng vào chỗ đau lòng của phụ hoàng, Tứ Vương phi nếu như bẩm báo với phụ hoàng, nói nàng cười nhạo nàng ấy là quả phụ không có nam nhân, nàng nói phụ hoàng sẽ xử trí nàng như thế nào, lại xử trí bổn vương như thế nào?
Hừ! Tố Khanh, đừng ỷ nàng là con cháu bên ngoại của phụ hoàng mà dám lăng nhục Tứ Vương phi. Tứ đệ không còn, nhưng nàng đừng quên nàng ấy còn có một tiểu Vương gia xem nàng ấy như bảo vật! Mà sau lưng tiểu Vương gia còn có Nhị Vương gia, ba vị Vương Gia khác nàng thấy ai không phải cùng Tứ đệ huynh đệ tình thâm? Tứ Vương phi phải e ngại nàng sao? Bổn vương xem nàng là trong đầu rối loạn, đến đạo lí ấy cũng không thông. Nàng muốn làm cái gì với nàng ấy?"
Tam Vương phi càng nghe càng kinh hãi, sắc mặt càng thêm trắng, dẫu môi nói: "Phu quân, Tố Khanh sai lầm rồi, chàng tha thứ cho thiếp một lần đi."
"Tố Khanh, bổn vương cảnh cáo nàng, thu hồi bụng dạ hẹp hòi của nàng lại. Còn dám cho bổn vương thêm phiền toái, tuyệt không tha thứ! Ngày sau an phận ở Lạc Hà viện của nàng, không được lại phái nha hoàn đến mời bổn vương. Bổn vương mỗi đêm nghỉ ở cái viện nào, nàng không cần quan tâm, cũng không cho nàng đấu đá cùng tỷ muội khác trong viện, có nghe hay không?" Trong lời nói của Mạc Kỳ Minh mang theo ý lạnh cùng bén nhọn.
Sắc mặt Tam Vương phi trắng xanh, thân mình run rẩy, "Phu... phu quân, chàng là đang trừng phạt thần thiếp sao? Chàng... chàng là bị một khúc múa của Tứ Vương phi câu hồn rồi sao?"
"Rầm!"
Một chưởng đập xuống mặt bàn, sâu trong mắt Mạc Kỳ Minh tản ra thị huyết ác độc, khuôn mặt tuấn tú như nhiễm lên băng lạnh ngàn năm, híp mắt cắn răng nói: "Quách Tố Khanh, chuyện của bổn vương còn chưa tới phiên nàng chất vấn! Người đâu, đưa Vương phi trở về, trong nửa tháng không cho phép bước ra khỏi Lạc Hà viện một bước!"
"Phu quân!"
"Đi ra ngoài!"
Mạc Kỳ Minh quăng đũa ra, đứng dậy trở về nội thất, hai thị vệ lập tức tiến lên khom người nói: "Vương phi, mời!"
Rất nhanh, trong phòng khôi phục một mảnh yên tĩnh, đến cây kim rớt xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng.
Mạc Kỳ Minh lo lắng nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt luôn tươi tắn, trong đình nàng ghé vào trên lỗ tai hắn, hơi thở thơm ngọt của nàng... Bừng tỉnh lại, trong lòng nóng lên, khuôn mặt ửng đỏ, bàn tay nhanh nắm chặt.
Đột nhiên hắn ngồi dậy, trong mắt dâng lên một cỗ lãnh ý âm độc quyết tuyệt!
Không! Hắn há có thể động tình với nàng, hắn không nên có tình, đối với bất kỳ người nào cũng không nên! Hắn có thể không giết nàng, nhưng tuyệt không thể bị nàng nắm lấy. Hắn muốn lợi dụng nàng, lợi dụng Lăng Bắc Nguyên, dùng hết thảy thủ đoạn bức một người phải lộ ra!
Ngày đó, trong rừng cây, toàn bộ người hắn phái đi mai phục đã biến mất, mà nàng lại thoát hiểm, không bị thương tổn một phần, người có thể ẩn vào hoàng cung giải độc cho Mạc Ly Hiên, có năng lực khống chế vu thuật của hắn, hắn tuyệt đối có lý do tin người kia không có chết!
Bởi vì người sớm nên chết hai năm trước lại cố tình sống lâu hai năm, không có chết vì kịch độc mà lại chết vì bệnh, làm sao không khiến hắn hoài nghi.
Mắt sâu đột nhiên nhíu lại, ngày hạ táng, nàng nổi điên nói là hồn phách người nọ đã trở lại báo mộng không cho phép mở hòm, trên đời này thật khéo có chuyện như vậy sao? Vẫn là nàng biết cái gì đó!
Hoặc là nói nàng luôn luôn biết người nọ không có chết sao? Có lẽ hắn nên dò xét một phen!
Tứ Vương phủ, Hương Đàn Cư.
Mạc Kỳ Hàn nhìn bản báo cáo tình hình thực tế trong tay, mày rậm nhíu lại, suy tư thật lâu, sau đó quyết đoán phân phó: "Vô Cực, kêu Tư Khuynh tới gặp bổn vương!"
"Vâng, chủ tử!" Vô Cực nhận lệnh rời khỏi.
Rất nhanh, quản gia Tư Khuynh tiến vào, ôm quyền cung kính nói: "Chủ tử, nô tài ở đây!"
"Bí mật liên lạc với Lăng Bắc Nguyên, ngươi gặp ông ta một lần. Bản Vương vừa nhận được tin tình báo chuẩn xác, Lăng Bắc Nguyên cùng Mạc Kỳ Minh trước đây cũng không qua lại, chính là Lăng Bắc Nguyên một mình điều tra bổn vương. Bổn vương đoán ông ta là hoài nghi đại ca chết có liên quan đến bổn vương, nhưng bổn vương lại đột nhiên chết bệnh làm ông ta sinh nghi, cho nên mới âm thầm điều tra nghe ngóng. Ngươi tùy cơ ứng biến, không thể để lộ chân tướng, đồng thời moi ra mục đích thật sự của ông ta." Mạc Kỳ Hàn trầm giọng nói.
Quản gia hơi hơi kinh ngạc, gật đầu, "Vâng, chủ tử nô tài hiểu rõ."
"Vương phi đang làm gì?" Mạc Kỳ Hàn bưng bát trà lên, thuận miệng hỏi.
"Thưa chủ tử, Vương phi vẽ tranh." Quản gia vừa nói, đầu lông mày vừa co rút vài cái.
Mạc Kỳ Hàn ngước mắt, khuôn mặt tuấn tú nhiễm lên ý cười, "Thế nào lại tĩnh tâm vẽ tranh được, buổi sáng không phải còn quậy ầm ĩ muốn ra phố sao?"
"Khụ khụ!" Quản gia cúi đầu, ho khan hai tiếng, quẫn lợi hại, "Chủ tử, Vương phi vì buổi sáng bị nô tài ngăn lại mà chưa hết giận đâu!"
"Sao, chưa hết giận? Không phải ngươi nói nàng vẽ tranh sao? Vẽ như thế nào? Bổn vương còn chưa đã biết khả năng hội họa của nàng." Mạc Kỳ Hàn giật mình nghi ngờ hỏi.
Nghe vậy, quản gia không tự chủ càng cúi đầu lưỡng lự, "Chủ tử, Vương phi đang vẽ nô tài!"
"Cái gì? Ha ha ha, nàng vẽ ngươi ra sao? Chắc là đem ngươi vẽ xấu đi." Mạc Kỳ Hàn thoải mái cười to.
"Chủ tử, nô tài... nô tài khó mà nói." Vẻ mặt quản gia cầu xin, buồn bực như gặp trở ngại.
Mạc Kỳ Hàn ném một chữ: "Nói!"
Quản gia nuốt nước miếng lúng túng nói: "Vương phi vẽ một nam nhân ăn mặc giống nô tài, trên trán viết hai chữ rất to – quản gia!"
"Cái gì?" Mạc Kỳ Hàn lại ngẩn người, cười lên: "Ha ha ha, Tư Khuynh, ngươi đừng quấy nhiễu nàng, tùy nàng hồ nháo đi, chỉ cần nàng cao hứng là tốt rồi. Ngươi coi như không thấy sẽ không bực mình!"
"Vâng!" Quản gia càng thêm buồn bực cúi thấp đầu xuống, hắn rõ ràng nhìn thấy a! Chủ tử đau Vương phi, hắn đáng thương bị coi như vật hi sinh, hỏng mất!
Mạc Kỳ Hàn gần như có thể tưởng tượng đến biểu tình khi Lăng Tuyết Mạn vẽ tranh, nha đầu này nghịch ngợm gây sự a!
"Tốt lắm, Tư Khuynh ngươi lui ra đi!"
"Nô tài cáo lui!"
Đứng dậy, ra đứng ở cửa viện, nắng ấm chiếu lên trên người, Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng cười, tâm tình thoải mái vô cùng.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
167 chương
64 chương
248 chương
65 chương
256 chương