Tắm rửa xong, thay đổi một thân áo trắng, Mạc Kỳ Hàn lười nhác đứng ở trước cửa sổ nhìn ra viện. Cây mai vàng lúc này đã kết một chút nụ hoa ở cành, tản mát ra hương hoa nhàn nhạt, gió đêm thổi tới nhè nhẹ bay vào mũi, tóc dài phiêu tán trên vai bị gió thổi lên phất qua chóp mũi và cánh môi, hơi hơi ngứa. Ngứa, nàng cũng đúng là người sợ ngứa. Nhìn nàng cùng Mạc Kỳ Minh thân cận trong đình, thậm chí còn bám vào trên lỗ tai Mạc Kỳ Minh nói nhỏ, hắn xót xa đến cực điểm. Một đối thủ hắn tận lực muốn diệt trừ, nhưng nàng lại cùng hắn ta thân cận như thế. Nhẹ hớp một ngụm rượu, ngón tay siết bầu rượu, rồi sau đó rót một ngụm vào, nhắm hai mắt lại. Một màn trước xe ngựa nổi lên trong lòng, Mạc Kỳ Hàn càng đến gần cửa sổ, trong lòng vừa đắng vừa chát, phức tạp nói không nên lời, mặc dù sáng sủa lạc quan như nàng lại nhìn tới mình cô đơn chiếc bóng, đáng tiếc hắn không thể quang minh chính đại ở bên cạnh nàng. Nhị ca, Nhị ca, hắn cũng không muốn bởi vì một nữ nhân mà không thoải mái, nháo với Nhị ca. Nhưng nữ nhân này, nàng là nữ nhân của hắn. Phiền chán, lại rót rượu vào yết hầu. Đột nhiên hắn vội vả, muốn nhìn thấy nàng, muốn ôm nàng vào trong ngực, nói cho nàng biết hắn ngay bên cạnh nàng, một khắc cũng không từng rời nàng. Thân mình bước nhanh đi hướng nội thất, vặn mở cơ quan bên giường, lắc mình đi vào. Trong phòng, Lăng Tuyết Mạn tắm rửa xong, xõa tóc dài dựa vào đầu giường, hỗn độn suy nghĩ việc Ngô Đồng thay đổi, nghĩ đến tối nay suýt nữa là chết đi, nghĩ Vô Giới sắc bén, nghĩ ánh mắt của Mạc Kỳ Diễn mang theo đau lòng cùng lo lắng, nghĩ Tình nhân của nàng sẽ tới hay không, tới rồi sẽ nói cái gì, hắn có biết nàng gặp nạn hay không, sẽ tức giận Ngô Đồng hay không. Mạc Kỳ Hàn từ đường hầm đi ra, ngoài ý muốn phát hiện nến tắt, nghĩ Lăng Tuyết Mạn chắc là đã ngủ, liền nhẹ bước chân, thẳng đến đi qua bình phong mới phát hiện nàng còn ngồi, khẽ gọi một tiếng: "Mạn Mạn!" "Tình nhân!" Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, sau đó luống cuống tay chân, xuống giường chạy về chỗ phát ra âm thanh, tiến vào trong ngực quen thuộc của hắn, đầu dựa vào ngực của hắn, thì thầm: "Tình nhân, ôm ta." "Mạn Mạn đừng khóc, ta ở đây!" Mạc Kỳ Hàn ôm chặt thiên hạ khẽ run trong lòng, ôn nhu nói nhẹ. "Ta mới không khóc đâu." Lăng Tuyết Mạn quật cường dụi mắt, sẳng giọng. Mạc Kỳ Hàn cười khẽ: "Thật là không có khóc, Mạn Mạn của ta kiên cường lạc quan không khóc." "Ừ." Lăng Tuyết Mạn hít mũi một cái. Ngồi xuống, Mạc Kỳ Hàn cúi đầu hít hít cổ Lăng Tuyết Mạn, ý cười hiện lên, "Trên người Mạn Mạn thơm quá, có phải tắm bằng hoa mai không?" "Ách, mũi của chàng thật thính! Hì hì, đúng vậy, có thích hay không?" Lăng Tuyết Mạn giương lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng nở nụ cười. "Thích, chỉ cần không phải mùi son phấn ta đều thích." Mạc Kỳ Hàn cúi đầu khẽ hôn cánh môi mềm mại. Lăng Tuyết Mạn bất mãn nói lầm bầm: "Còn nói sao, ta đều luôn quên hỏi chàng, trên người chàng sao luôn luôn có mùi đàn hương, làm hại ta nghe thấy hương vị trên người Vô Giới, liền coi thành chàng! Bất quá, xem dáng người hai ngươi rất giống a! Tình nhân nói thật với ta, chàng có phải là Vô Giới không?" Nghe vậy Mạc Kỳ Hàn nhăn mày, "Mùi đàn hương trên người ta là vì trong phòng ta luôn luôn đốt đàn hương tĩnh tâm định thần. Trên người Vô Giới ta làm sao mà biết? Nàng đem Vô Giới trở thành ta là không phải quá coi thường ta sao? Vô Giới bất quá là một thị vệ Tứ Vương phủ, hắn có bản lĩnh hiệu lệnh các thủ hạ sao? Hắn lại nào có bản lĩnh ra vào thiên lao đại nội đâu?" "Ách." Lăng Tuyết Mạn nghẹn lời, nghĩ lại cũng đúng, không khỏi lắc đầu, lại trừng Mạc Kỳ Hàn, mất hứng sẳng giọng: "Chàng chơi trốn tìm cùng ta, xem ta suốt ngày lo lắng chàng cao hứng đúng không?" "Mạn Mạn, sao nàng lại nói như vậy, ta hiện tại không thể nói cho nàng biết, đương nhiên là có nỗi khổ, nàng biết càng ít đối với nàng càng tốt, nàng có hiểu không?" Mạc Kỳ Hàn cũng thở dài, nha đầu này không có chút tâm cơ nào, lời nói không để trong lòng, một khi hắn nói, sợ là bị Mạc Kỳ Minh nói hai câu liền lộ rồi, đến lúc đó Mạc Kỳ Minh nhất định sẽ lợi dụng nàng buộc hắn xuất hiện, sau đó có thể nghĩ- Nhìn đến Mạc Kỳ Hàn tức giận, Lăng Tuyết Mạn vội ôm cổ hắn, "Tình nhân, ta không hỏi nữa, chàng đừng buồn, ta biết chàng có lý do không thể nói, ta sẽ chờ đến khi chàng có thể nói." "Mạn Mạn!" Mạc Kỳ Hàn cảm thấy nóng lên, ôm Lăng Tuyết Mạn lại, thân mình hai người ngã nhào ở trên giường, vội vàng hôn lên môi nàng, khẽ liếm, triền miên, lưu lại ở đôi môi cánh hoa một lát, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở hàm răng của nàng, cuồn cuộn quấn lấy lưỡi của nàng, thưởng thức thơm ngọt của nàng, lưu luyến thật lâu không thôi. Thân thể của nàng luôn khiến hắn cảm thấy không đủ, con ngươi sớm trở nên đục ngầu, cùng bàn tay ám muội chuyển qua bên eo nàng, nhẹ nhàng cởi quần áo ra, thăm dò vào, cách cái yếm xoa ngực đẫy đà của nàng, thân mình nàng run lên, kề sát hắn, lần đầu tiên khẩn trương như thế, muốn đem bản thân mình cho hắn, muốn cùng hắn hòa thành một thể. Trúc trắc thò tay cởi của đai lưng của hắn, hắn cảm giác được nàng lóng ngóng, vươn tay giúp nàng cởi áo ngoài, lột ra toàn bộ quần áo trong, hai cỗ thân thể cực nóng quay cuồng, trong chăn gấm hắn hôn mỗi một tấc thân thể nàng, mơ hồ hỏi nàng: "Mạn Mạn, trong lòng nàng chỉ có một mình ta sao?" "Ừm, còn chàng, chàng có yêu ta không?" Nước mắt của Lăng Tuyết Mạn tràn ra, dùng sức cầm lấy bả vai Mạc Kỳ Hàn. "Mạn Mạn, tâm ta đối với nàng, nàng biết." Mạc Kỳ Hàn nói nhỏ, bàn tay từ bụng của nàng dời xuống giữa hai chân, ngón trỏ vươn vào, làm nàng run rẩy từng trận, yêu kiều không thôi, hai gò má đỏ ửng, khó nhịn thì thầm: "Chàng... chàng lại không nói yêu ta mà đã ép buộc ta." "Ha ha!" Hắn cười khẽ, ngón tay ướt át làm hắn sung sướng, thân thể vốn ngây ngô của nàng hiện thời bị hắn dạy dỗ thành mẫn cảm, chỉ hơi động chạm liền trở nên ướt át, nữ nhân đẹp nhất của hắn, chỉ nở rộ vì hắn. "Mạn Mạn, không cần ép ta, lời nói miệng có thể nói ra thật sẽ không có lòng, chân tâm của ta nàng đều biết." Hơi thở nóng bỏng bám vào bên tai nàng, hắn áp trên thân của nàng, tiến quân thần tốc, liều chết cùng nàng dây dưa một chỗ.