Xấu hổ xong, Lăng Tuyết Mạn dậm chân một cái, sẳng giọng: "Ngài đừng quản ta e lệ hay không, ngài chỉ cần nói ngài có đáp ứng hay không thôi."
"Ta..." Mạc Kì Minh 囧 lợi hại. Hắn vạn lần không nghĩ tới Lăng Tuyết Mạn lại có chủ ý như vậy, dùng sức khụ khụ hai tiếng, nói nhỏ: "Tuyết Mạn, Tố Khanh đã nói nàng cái gì mà nàng tức giận như thế?"
"Hừ! Sao ngài không đi hỏi ái thê của ngài đi!" Lăng tuyết mạn vừa nói lại tức giận, nàng nói không chút nào che dấu: "Nàng ấy châm chọc ta không có nam nhân, còn nói ta là một quả phụ khắc phu có cái gì đáng kiêu ngạo! Hừ, nàng ta có nam nhân thì có thể tùy tiện khi dễ người sao?"
Hét xong mới cảm giác thấy không đúng, Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, nhưng bất quá một giây sau lại không phục ưỡn ngực nhìn thẳng sắc mặt âm trầm của mạc kì minh, một bộ dáng thấy chết không sờn, "Nàng ta là chính thê của ngài, ngài đương nhiên bênh vực nàng ta. Dù sao ta cũng mặc kệ, ta chính là muốn ngài đáp ứng điều kiện kia, bằng không... bằng không..."
Bằng không cái gì? Nàng đâu có gì có thể uy hiếp Tam Vương gia lãnh khốc này đâu?
Lăng Tuyết Mạn chớp mắt, vắt hết óc nghĩ. Mạc Kì Minh đợi không được, tò mò hỏi: "Bằng không cái gì, nói tiếp đi."
"Bằng không... bằng không về sau ta không để ý tới ngài!" Lăng Tuyết Mạn gượng ép nặn ra một cái lý do, nói xong chính mình còn cảm thấy không ổn, khuôn mặt nhỏ nhắn bồn chồn không yên.
Mạc Kì Minh kinh ngạc, một lúc sau đột nhiên cười, "Được, ta đáp ứng nàng."
"Thật sao?" Lăng Tuyết Mạn mừng rỡ như điên kích động vỗ tay một cái, "Tam Vương gia, ngài thật tốt quá! Ta còn nghĩ ngài sẽ bảo vệ vợ mà không đáp ứng ta, cho nên mới phải phí thiệt nhiều lời lẽ nha!"
"Ha ha..." Nét mặt Mạc Kì Minh mang đầy ý cười, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng vui vẻ này, con ngươi sáng người động lòng người này, khiến người ta nhịn không được muốn vượt qua lý trí mà trầm luân vào.
Nhịn không được nữa, hắn nghĩ muốn trêu ghẹo nàng, lông mày nhẹ nhíu, trầm ngâm nói: "Bất quá..."
"Bất quá cái gì?"Lăng Tuyết Mạn dừng cười, lo lắng nhỏ giọng hỏi. Không phải là hắn muốn đổi ý đi.
Mạc Kì Minh cong môi, vô cùng hứng thú trêu tức nói: "Bất quá nếu ta đáp ứng nàng, vậy một năm này ta làm sao vượt qua đây?"
"Làm sao vượt qua..." Lăng Tuyết Mạn chần chờ một chút, bỗng dưng phản ứng lại, bừng tỉnh đại ngộ nói: "A! Ngài nói chính là cái phương diện sinh lý cần giải quyết như thế nào đúng không?"
"Khụ khụ!" Mạc Kì Minh sặc không nhẹ. Dù hắn đã nếm qua vô số nữ nhân, nhưng đối mặt với tiểu nha đầu quả phi kì thực vẫn là cô nương này, khuôn mặt tuấn tú lần đầu tiên đỏ thấu, đành nói: "Nha... nha đầu Tuyết Mạn, mấy việc nam nữ này sao nàng... nàng nói dễ dàng như thế? Sao nàng một chút cũng không thẹn thùng..."
"Ngài đều đã làm vô số lần, còn ta chỉ là nói mà thôi, đâu có cái gì..."Lăng Tuyết Mạn 囧 một chút, nói đúng lý hợp tình: "Ngài chẳng lẽ chỉ có một lão bà sao? Không vào phòng Tam Vương phi vậy ngài vẫn còn có các sườn phi tiểu thiếp khác, chẳng lẽ ngài là không phải nàng thì không thể sao?"
"Ách..." Mạc Kì Minh lại một lần nữa hết chỗ nói rồi, yên lặng gặm nhấm một câu "đã làm vô số lần". Đối mặt bất luận kẻ nào đều có thể không hiện ra vui giận, nhưng hắn ở trước mặt Lăng Tuyết Mạn đành phải đầu hàng!
Không nói gì, đảo mắt, trong đầu nhưng lại trồi lên một cái ý tưởng: nếu hắn cùng nha đầu kia động phòng thì sẽ vui thích đến cỡ nào.
"Đáp ứng rồi thì không thể đổi ý, Tam Vương gia, ngài cũng không thể nuốt lời, ngoài mặt đáp ứng ta, buổi tối lại vụng trộm chạy tới phòng Tam Vương phi nha!"Lăng Tuyết Mạn cảnh cáo nhắc nhở người nào đó đang miên man bất định.
Mạc Kì Minh lập tức thu hồi thần trí, nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn đơn độc tinh khiết, không khỏi ảo não muốn tát chính mình một cái. Thiên hạ thuần khiết như tiên nữ như vậy, sao hắn có thể có ý nghĩ xấu xa này.
Nhìn vẻ mặt của Mạc Kì Minh không bình thường, Lăng Tuyết Mạn nghĩ nàng đoán trúng tính toán của hắn rồi, vội nói: "Không được, ta phải giám thị ngài. Ta muốn chọc lão bà ngài giận chết, cho nàng hết dám khi dễ ta! Hừ!"
"A? Nàng muốn giám thị ta như thế nào?" Mạc Kì Minh hứng thú, khóe môi không tự giác giơ lên ý cười.
"Ách, ta lén tìm người trà trộn vào Tam vương phủ của ngài được không?" Lăng Tuyết Mạn u buồn khó tìm ra biện pháp.
Mạc Kì Minh lập tức bật cười chế nhạo: "Tuyết Mạn, nàng đều nói ra hết rồi còn lén cái gì nữa? Chút tâm cơ nàng một chút cũng không che dấu được. Muốn trà trộn vào Tam vương phủ, ta nói cho nàng một chữ: khó! Được, ta lấy nhân cách cam đoan với nàng, nếu đáp ứng nàng rồi liền tuyệt không nuốt lời!"
"Thật sao?" Lăng Tuyết Mạn rạng rỡ xác định lại một lần.
Mạc Kì Minh nhẹ nhàng cười, gật gật đầu, "Thật."
"Quá tuyệt vời! Hì hì, Tam Vương gia, vậy ngài không cần nói cho người khác nha, à, càng không thể nói cho Vương phi của ngài, bằng không nàng chạy tới đánh ta mất!" Lăng Tuyết Mạn vui đến ngay cả ánh mắt lông mi đều cười. Nàng giống như đã nhìn đến Tam Vương phi trắng đêm không ngủ, bộ dáng hư không khó nhịn, ha ha ha!
"Đây là một bí mật nhỏ của nàng và ta!" Mạc Kì Minh hiểu ý cười, nhìn thấy lúm đồng tiền của Lăng Tuyết Mạn, đáy lòng rung động không ngừng.
"Ha ha, trở về thôi!"
Lăng Tuyết Mạn đạt tới mục đích báo thù, tâm tình thư sướng hưng phấn, cười suốt một đường, "Hôm nay thời tiết sáng sủa, nơi nơi cảnh đẹp, cảnh đẹp."
Mạc Kì Minh xoay người, nhìn thấy bóng hình áo trắng xinh đẹp, khóe môi tràn ra mỉm cười, chậm rãi đi đến chỗ mọi người.
Chờ Lăng Tuyết Mạn đi tới mới phát Mạc Ly Hiên đứng trong nhóm năm nam nhân lớn nhỏ, tất cả đều mang khuôn mặt âm trầm nhìn chằm chằm nàng, giống như nàng thiếu bọn họ hai trăm vạn lạng bạc vậy.
"Các ngài làm sao vậy?" Lăng Tuyết Mạn không tự giác co rúm lại một chút, đi tới bên cạnh Mạc Ly Hiên, gần con mình vẫn an toàn hơn.
Thoáng nhìn Mạc Kỳ Minh càng ngày càng gần, mấy người lại không hẹn mà cùng khôi phục tươi cười.
Mạc Ly Hiên cầm tay Lăng Tuyết Mạn, tươi cười đầy mặt nói: "Mẫu thân, thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải trở về."
"Ha ha, đúng vậy, tất cả mọi người giải tán đi." Mạc Kì Diễn thản nhiên cười, khi ánh mắt đảo đến trên mặt Lăng Tuyết Mạn, thoáng dừng lại vài giây, thâm ý nồng đậm.
Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, trong nháy mắt nghĩ tới câu "hồ ly tinh" của Nhị Vương phi, lập tức cảm thấy không thoải mái, thu lại tươi cười nhìn về phía Mạc Ly Hiên nói: "Hiên nhi, chúng ta đi thôi."
"Vâng." Mạc Ly Hiên gật gật đầu, nói với mấy người kia: "Phụ vương, Tam thúc, Ngũ thúc, Lục thúc, Thất thúc, Hiên nhi cáo lui!"
"Đi ra cung đi." Mạc Kì Diễn nói xong liền xoay người đi đến phía trước.
Mạc Kì Lâm, Mạc Kì Sâm, Mạc Kì Dục ở trong cung cho nên cùng nhau đi, còn có Mạc Kỳ Minh.
Ba cỗ xe ngựa chờ ở cửa cung, mấy người một đường tất cả đều không nói gì, gần đó Nhị Vương phi và Tam Vương phi đứng cùng nhau nhìn đến Lăng Tuyết Mạn cùng phu quân mình đang đi tới, sắc mặt lúc này trở nên khó coi.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
167 chương
64 chương
248 chương
65 chương
256 chương