Lăng Tuyết Mạn sợ ngây người. Nàng chưa từng thấy Liễu Ngô Đồng không khống chế được giống như thế này. Trước đây gặp nàng ấy đều không khỏi phải tán thưởng là tao nhã, uyển chuyển, đoan trang, hiền thục, sao hôm nay từ lúc rời khỏi hồ Thúy Trà, nàng ấy thật giống như bị kích thích gì đó, nàng ấy tại sao muốn xem cổ tay Vô Giới? Nàng ấy hoài nghi cái gì sao? "Hàn ca ca." Bỗng dưng trong đầu óc trì độn của Lăng Tuyết Mạn hiện lên một tia sáng, kinh ngạc hỏi ra miệng: "Ngô Đồng, nàng nghĩ Vô Giới là Tứ Vương gia sao?" Nghe vậy, Liễu Ngô Đồng lại lạnh lùng lườm nàng một cái, vẫn chưa nói, như tiếp tục nhìn Mạc Kỳ Hàn. "Ngô Đồng, nàng hiểu lầm, đây thật là Vô Giới. Ngày đó ta tận mắt thấy Tứ Vương gia được hạ táng, ta đã thấy di thể của ngài, còn có, bộ dáng của Vô Giới và Tứ Vương gia khác nhau quá xa, sao có thể là một người? Nàng bình tĩnh một chút, tiếp nhận chuyện Tứ Vương gia đã chết đi. Ta cũng đã tiếp nhận rồi." Lăng Tuyết Mạn bởi đôi mắt lạnh của Liễu Ngô Đồng mà co rụt thân mình một chút, nhưng nàng vẫn tốt bụng giải thích. Liễu Ngô Đồng không còn lời nào để nói, nhưng nhìn Mạc Kỳ Hàn, hơi giật mình, ánh mắt thu về, nhìn sang nơi khác. Lăng Tuyết Mạn khẽ lắc đầu thầm nghĩ, Liễu Ngô Đồng này đại khái bởi vì yêu đương không thành mà rối loạn tâm lý, haiz- Lâm Mộng Thanh lạnh lẽo nhìn Liễu Ngô Đồng, đùa cợt ngoéo môi một cái. Sớm biết như bây giờ, lúc trước hành động như thế làm gì, huống chi một nữ nhân ích kỷ như vậy, vừa nãy ở lương đình rõ ràng nhìn đến Lăng Tuyết Mạn kéo không được ả, vì mình sắp chết mà gắt gao lôi Lăng Tuyết Mạn, muốn cho Lăng Tuyết Mạn chôn theo ả. Hắn nếu đã nhìn ra, sư huynh của hắn há lại không nhìn ra sao? Thật đáng giận! Lâm Mộng Thanh dời ánh mắt về phía Mạc Kỳ Hàn, lại hiện lên một chút ý cười, trước kia chỉ thấy sư huynh ngoan ngoãn phục tùng Liễu Ngô Đồng, còn chưa phát giận như thế đâu! A, dù sao chọn nữ nhân vô lương tâm này vẫn tốt hơn, ngoài miệng mặc dù không buông tha ai, bất quá tâm địa thiện lương, hừ, thiện lương đến ngu muội! Lâm Mộng Thanh nghĩ đến đây, lại tức giận trừng mắt Lăng Tuyết Mạn, đối với hắn hung hãn như vậy, đối với Liễu Ngô Đồng lại chỉ có một chữ – tốt! Lăng Tuyết Mạn cảm giác được tầm mắt dừng ở trên người nàng rất không ôn nhu, vì thế ngẩng đầu. Lâm Mộng Thanh không kịp thu hồi ánh mắt, hai người thẳng tắp tiến công vào đồng tử đối phương. Lâm Mộng Thanh buồn bực một chút, thật vô tội lườm mắt. Miệng Lăng Tuyết Mạn nhếch lên, hừ hừ cái mũi, tính toán không nên so đo. Tốt xấu thì Vô Ngân này vừa mới cứu các nàng, tuy nàng không biết vì sao hắn trừng nàng. Không khí an tĩnh quỷ dị. Mạc Kỳ Hàn yên lặng trong chốc lát, sau đó bình thản nói: "Liễu tiểu thư nói không sai. Vô Giới đích xác chỉ là một nô tài bên cạnh chủ tử. Nhưng chủ tử có di mệnh, Tứ Vương phủ cao thấp đều đem hết toàn lực bảo vệ Vương phi nhà ta, không tha bất luận kẻ nào khi dễ quả phụ của ngài, "bất luận kẻ nào" chắc chắc là bao gồm Liễu tiểu thư. Hy vọng Liễu tiểu thư ngày sau tự giải quyết cho tốt, nếu Vương phi nhà ta bởi vì Liễu tiểu thư lại chịu nửa phần ủy khuất, Vô Giới nhất định bẩm báo với tiểu Vương gia, hỏi tội phủ Thái Phó!" Giọng nói nghe giống như bình thản, nhưng lại xen lẫn rét lạnh cùng ác độc. Năm chữ cuối cùng, hắn nhìn nàng gằn từng chữ, tỏ rõ cảnh cáo cùng quyết tâm, không còn một tia tình ý nào! Vốn nghĩ Ngô Đồng chỉ là yêu hắn không đủ sâu, chưa bao giờ nghĩ đến nàng sẽ ích kỷ như thế, làm người ta tức giận như thế! Mạn Mạn thiệt tình đối đãi nàng, nàng càng coi Mạn Mạn làm tình địch mà dẫm nát dưới chân, không phải quát mắng thì là hành hung, thật là đáng chết! Lăng Tuyết Mạn nuốt nước miếng, Vô Giới nói chuyện thật có khí thế a! "Vô Giới ca ca, ta không sao." "Vương phi!" Mạc Kỳ Hàn tức giận trừng mắt, muốn bảo nữ nhân ngốc của hắn câm miệng lại, nhưng thấy lúc này thân phận không ổn, chỉ hơi hơi mềm nhẹ nói nhỏ: "Đừng lên tiếng." Lăng Tuyết Mạn bi ai mím mím môi, thầm than đến thị vệ của Tứ Vương phủ cũng quản nàng, oa... oa... Một thị vệ khác còn dám trừng nàng! Đây càng là cái thế giới gì a! Bất quá bọn hắn đang bảo vệ nàng, nàng biết! Mặt Liễu Ngô Đồng trắng bệch, không thể tin mở to hai mắt, miệng thì thào: "Ta không tin Hàn ca ca sẽ đối với ta như thế. Ta không tin." Mạc Kỳ Hàn không nhìn nàng nữa, nghiêng người nói với Lăng Tuyết Mạn: "Vương phi, xin cùng nô tài về Vương phủ đi! Về Tiểu Vương gia, Vô Ngân sẽ đi bẩm báo, Vương phi bị kinh hãi, về phủ trước, Hoàng Thượng sẽ không trách tội!" Lâm Mộng Thanh buồn bực đảo cặp mắt trắng dã, đây rõ ràng cho thấy muốn đá người dư thừa là hắn đi! Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, "Vậy Ngô Đồng làm sao bây giờ? Nàng hiện tại cảm xúc không ổn định, ta đưa nàng đến chỗ Liễu Thiếu Bạch đây, quên mất, Vô Giới ca ca, ngươi không cần xen vào chuyện của chúng ta, về hồ Thúy Trà đi." "Vương phi!" Mạc Kỳ Hàn giận dữ, mắt rét lạnh. "Tốt lắm, tốt lắm, ta là Vương phi, coi như là chủ tử của ngươi, các ngươi cũng là ám vệ, đi vào chỗ tối nấp đi." Lăng Tuyết Mạn hiếm khi có được cơ hội nổi lên tư thế chủ tử, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nửa phần nghiêm khắc nói. Lâm Mộng Thanh nhịn không được, gần như phun cười, vội vàng dùng tay bịt miệng. Thật sự là thời thế đảo lộn rồi, sư huynh hắn cũng có thời điểm cam chịu! Chủ tử – ha ha ha. Mạc Kỳ Hàn nổi gân đen trên trán hắc. Hắn quả muốn nói với nha đầu chết tiệt kia, ai mới là chủ tử, nhưng nhẫn! Nhịn! Không thể dùng bạo lực. Suy tư một phen, sau đó ẩn nhẫn nói: "Vâng, nô tài tuân lệnh!" Nói xong, muốn đi, lại không yên tâm dặn dò: "Vương phi, mọi sự cẩn thận, không được lại để xảy ra chuyện!" "Biết rồi, Vô Giới ca ca, ngươi cũng thành bà già dài dòng rồi!" Lăng Tuyết Mạn bướng bỉnh làm cái mặt quỷ, sau đó vẫy vẫy tay giống đuổi ruồi! Mạc Kỳ Hàn giận muốn nghẹt phổi, nắm chặt nắm tay, từ khớp hàm bài trừ một chữ "Vâng!" Sau đó trừng mắt Lâm Mộng Thanh đang xem kịch vui, hai người bay vút rời đi. "Ngô Đồng, chúng ta trở về đi!" Lăng Tuyết Mạn dè dặt cẩn trọng nhìn nàng. Liễu Ngô Đồng không nói lời nào, xoay người đi. Lăng Tuyết Mạn cắn răng một cái, đi theo sau. Một lần nữa trở về chỗ ngồi, ngồi xuống chưa được vài giây, buổi biểu diễn đã xong. Mạc Ngự Minh nói vài câu tuyên bố tan cuộc. Nhìn đại thần mệnh phụ ào ào rời đi, Lăng Tuyết Mạn suy sụp đứng lên. Nhã Phi bồi ở bên cạnh Hoàng Hậu cũng không nhìn đến. Liễu Ngô Đồng còn chưa quá yên tâm liền đi qua, trùng hợp là Liễu Thiếu Bạch cũng tới, nhìn Lăng Tuyết Mạn, khẽ cười nói: "Tứ Vương phi thật là có thần khí! Lợi hại! Bội phục!" "Hì hì, đó là đương nhiên! Không lợi hại, ta có thể kêu là Lăng Tuyết Mạn sao?" Lăng Tuyết Mạn được người khen liền khoa trương lên. "Ha ha ha!" Liễu Thiếu Bạch thoải mái cười to, sau khi cười xong, nghiêm chỉnh nói: "Tứ Vương phi thực làm cho thần đại khai nhãn giới, thật sự rất đẹp!" "Ha ha, chớ khen ta. Đúng rồi, ngươi chăm sóc tốt Ngô Đồng đi, ta muốn đi về." Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt khẽ cười.