Mạc Kỳ Hàn vừa đi, Lăng Tuyết Mạn liền không nhịn được, xuống giường, muốn nàng không quan tâm, nàng thật sự làm không được. Nàng cũng từng bị vậy ở trong biển lửa cho nên có thể hiểu được cái loại giày vò này. Ngẫm lại cái mùi vị bị chết cháy, nàng liền không rét mà run. Mặc quần áo xong, lại khoác thêm áo choàng, kéo cửa ra, mới bước ra một bước đã bị Thu Nguyệt ngăn ở cửa: "Vương phi, ngài muốn đi đâu?" "Thu Nguyệt, ta muốn đi Thấm Trúc Hiên. Không biết Cốc Trắc phi rốt cuộc ra sao?" Lăng Tuyết Mạn hỏi. "Thưa Vương phi, quản gia đang dẫn người dập tắt lửa. Vương phi không cần lo lắng, trở về ngủ đi." Thu Nguyệt mỉm cười nói. "Không được, tình hình này ta ngủ không được. Ta phải tận mắt nhìn xem, nếu không sẽ không an tâm." Lăng Tuyết Mạn nói xong liền lướt qua Thu Nguyệt đi ra ngoài. Thu Nguyệt quýnh lên vội đuổi theo giữ chặt Lăng Tuyết Mạn, "Vương phi, tiểu Vương gia đã tới, cũng phân phó không cho ngài đi ra ngoài." "Ây da, ta chỉ đi nhìn xem, cũng không chạy vào trong đám lửa, các ngươi lo lắng cái gì?" Lăng Tuyết Mạn lạnh giọng nói. "Vương phi-" "Ngươi hoặc là theo tới hoặc là đứng ở đây!" Lăng Tuyết Mạn lạnh băng băng nói xong lập tức bước ra Cúc Thủy Viên. Thu Nguyệt không còn cách nào khác, chỉ có thể cất bước đi theo theo dõi Lăng Tuyết Mạn, phòng ngừa nàng bị thương. Đến Thấm Trúc Hiên, Lăng Tuyết Mạn nhất thời khiếp sợ tái mặt! Chỉ thấy cột lửa bốc đến tận trời có vẻ như đem trọn cái Thấm Trúc Hiên cháy sáng. Vô số thị vệ Tứ Vương phủ đang vội chạy qua chạy lại, người người xách theo thùng nước. Giờ phút này đã dập được vài đám lửa, còn một gian phòng đang cháy, mà gian phòng này có hai cái cửa ra vào đều bị xà nhà rớt xuống ngăn chặn, người ngoài vào không được. "Trong phòng này có người sao?" Lăng Tuyết Mạn thất kinh hỏi. Mới mở miệng, quản gia cùng Mạc Ly Hiên vội đi tới trước mặt. "Mẫu thân, gió lớn có khói đặc, ngài sao lại đi ra? Nhanh đi về đi." Mạc Ly Hiên cau mày nói. Quản gia cũng nói: "Vương phi, nơi này có tiểu Vương gia cùng nô tài rồi, ngài đi về nghỉ ngơi đi." "Ta hỏi các ngươi trong phòng kia có người không? Cốc Trắc phi đâu?" Lăng Tuyết Mạn quýnh lên, gầm nhẹ. Quản gia vội trả lời: "Thưa Vương phi, trong phòng không ai. Cốc Trắc phi đã được cứu ra, nhưng thương thế nghiêm trọng, trong phổi hút vào quá nhiều khói đặc. Đại phu đã chẩn mạch, nói khó có thể giữ mạng. Trước mắt đã dời đến Cảnh Lan Các." "Cái gì? Nàng... nàng khó giữ mạng?" Lăng Tuyết Mạn kinh hãi lắp bắp. "Chỉ có thể làm hết sức." Mạc Ly Hiên bình tĩnh nói. "Tại sao có thể như vậy?" Lăng Tuyết Mạn thì thào, vội lại hỏi: "Đang êm đẹp làm sao có thể cháy?" "Thưa Vương phi, là Cốc Trắc phi không cẩn thận làm đổ nến cháy màn dẫn tới hoả hoạn." Quản gia cúi đầu trả lời Lăng Tuyết Mạn mông lung nhìn đám lửa, đầu óc ong ong, ngây người nửa ngày mới nói nhỏ: "Ta đi xem Cốc Trắc phi." "Mẫu thân không cần đi." Mạc Ly Hiên kéo Lăng Tuyết Mạn lại, nhẹ giọng nói: "Cốc Trắc phi bị xà nhà nện trúng, thương thế thật nghiêm trọng, cũng rất khó xem. Mẫu thân đi sẽ bị sợ." "Không sao, ta chỉ xem một chút thôi." Lăng Tuyết Mạn miễn cưỡng cố ra vẻ tươi cười. "Mẫu thân nghe Hiên nhi một lần đi. Hiên nhi biết mẫu thân thiện tâm. Mẫu thân yên tâm, đại phu sẽ toàn lực cứu trị. Sống hay chết chỉ nghe theo mệnh trời." Mạc Ly Hiên ôn nhu nói xong, nắm chặt tay Lăng Tuyết Mạn. Lăng Tuyết Mạn ngẩn ngơ, sau đó gian nan gật gật đầu. Thu Nguyệt vội đỡ lấy Lăng Tuyết Mạn, nhẹ giọng nói: "Vương phi chúng ta đi về trước đi." "Ừ." Lăng Tuyết Mạn máy móc gật đầu, xoay người đi vài bước, bỗng nhiên lại xoay người lại nhìn đám lửa hồi lâu. Mạc Ly Hiên luôn luôn nhìn nàng, mắt hai người hai nhìn nhau, Lăng Tuyết Mạn mỉm cười: "Hiên nhi cẩn thận!" "Mẫu thân, con đã biết." Mạc Ly Hiên nhẹ nhàng cười. Trở lại Cúc Thủy Viên, Lăng Tuyết Mạn chỉ cảm thấy tâm tình trầm trọng, trong đầu nghĩ chuyện Tình nhân nói Cốc Trắc phi không phải người tốt lành gì, chết cũng chưa hết tội. Nàng có chút không rõ Cốc Vũ Mị vì sao không phải người tốt? Nàng làm chuyện xấu gì? Đột nhiên căng thẳng, trận lửa này đúng là Cốc Vũ Mị trong lúc vô tình làm đổ nến à? Tình nhân giống như biết cái gì, không cho nàng quản là có ý gì? Đần độn mắt nhắm lại, lại làm thế nào cũng ngủ không được. Thu Nguyệt không có rời đi, an vị ở bên giường coi chừng, thẳng đến bình minh Lăng Tuyết Mạn mới nhắm mắt ngủ được. Ngày thứ hai ánh nắng tươi sáng. Lăng Tuyết Mạn ngủ đến giữa trưa mới tỉnh lại. Vừa mở mắt, Mạc Ly Hiên đang ngồi ở trước giường lẳng lặng nhìn nàng. "Mẫu thân đã tỉnh." Mạc Ly Hiên mỉm cười. Lăng Tuyết Mạn trả lời một tiếng, ánh mặt trời có chút chói mắt, dùng tay áo ngăn cản, "Hiên nhi, ta ngủ lâu rồi hả?" "Đúng vậy, đã buổi trưa rồi. Con mới từ trong cung trở về." Mạc Ly Hiên gật đầu, quay đầu nói: "Xuân Đường Thu Nguyệt, nhanh tới giúp mẫu thân thay quần áo rửa mặt đi, nhất định đói bụng lắm rồi." Nói xong nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, cười khẽ, "Mẫu thân, con đi ra nhà ăn chờ ngài cùng dùng bữa." Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài. Bữa cơm dùng xong, cùng Mạc Ly Hiên đi ra hoa viên ở hồ Nguyệt Lượng tản bộ. Lăng Tuyết Mạn rốt cục nhịn không được hỏi: "Cốc trắc phi ra sao?" "Mẫu thân, bệnh của Cốc Trắc phi không thể trị, sáng nay con đã tiến cung bẩm Hoàng gia gia, nhắn cho Cốc đại nhân ngày mai phát tang." Mạc Ly Hiên nói. "Cái gì? Đã chết?" Lăng Tuyết Mạn đứng lại, dại ra tại chỗ. "Vâng." Mạc Ly Hiên gật đầu, lại cầm tay Lăng Tuyết Mạn, "Mẫu thân, thiện hữu thiện báo, chớ thương tâm Cốc Trắc phi. Nàng ta nhiều lần ăn hiếp ngài, hơn nữa Ngũ thúc tra được manh mối chủ mưu vụ án bố cáo trên đường ngày ấy là một nữ nhân. Ngũ thúc ngầm thẩm tra thấy sự việc có tám phần liên can Cốc Trắc phi, còn chưa kịp báo cho Hoàng gia gia, Cốc Trắc phi liền xảy ra chuyện. Ngũ thúc cùng phụ vương có ý áp chế sự việc, người đã chết liền coi như không có gì, coi như là trừng phạt đúng tội, nói mẫu thân không cần vì loại người như vậy mà thương tâm." "Là nàng ở sau lưng hại ta?" Lăng Tuyết Mạn lại một lần chấn kinh. "Đúng vậy, nhiều chứng cớ đều chỉ hướng về nàng ta. Tuy rằng hiện tại chết vô đối chứng, nhưng không sai được." Mạc Ly Hiên bình tĩnh nói. Lăng Tuyết Mạn nhắm chặt mắt, bàn tay nắm hết sức chặt, khẽ run. Nàng đột nhiên có dự cảm, Cốc Vũ Mị chết quyết không đơn giản! Tình nhân! Nhất định là Tình nhân làm! Hắn chắc là đã sớm biết Cốc Vũ Mị hại nàng, vì thế ra tay diệt trừ Cốc Vũ Mị, dựng hiện trường che dấu chân tướng cái chết của Cốc Vũ Mị. Hết thảy thần không biết quỷ không hay, không một người biết được!