Trời xanh mây trắng, hôm nay mặt trời ấm áp hơn ngày thường nhiều.
Bởi vì ngày hôm qua đùa quá quậy, quá mệt mỏi, Lăng Tuyết Mạn vừa nằm đã ngủ thẳng. Mặt trời lên cao mới tỉnh lại, vừa mở mắt, là mặt Xuân Đường Thu Nguyệt phóng to ngay trước mắt.
Lăng Tuyết Mạn duỗi lưng, nét mặt toả sáng cười nói: "Các ngươi đã tới?"
"Vương phi, Cát Tường Như Ý trông một đêm, đã đi xuống nghỉ ngơi, để nô tì hầu hạ ngài rửa mặt."
"Ừ."
Cùng Mạc Ly Hiên ăn sáng ở Liễu Hương Cư.
Sau bữa cơm, Lăng Tuyết Mạn mới chịu về Cúc Thủy Viên thay quần áo, quản gia lại vội vàng đến, hành lễ, nói: "Bẩm tiểu Vương gia, Vương phi, người trong cung đến, nói là truyền khẩu dụ của Hoàng Hậu nương nương, bảo Vương phi cùng tiểu Vương gia tiến cung."
"Sao? Kêu ta vào cung làm cái gì?" Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc nhíu mày, nàng không muốn đi, một lần vào cung, là để ngồi thiên lao, ai lại muốn có thêm vận xấu đâu!
"Thưa Vương phi, công công không có nói rõ, chỉ nói là ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương." Quản gia cúi đầu trả lời.
Mạc Ly Hiên nhíu nhíu mày, nói: "Vậy được rồi, mẫu thân, ngài đi về đổi cung trang, con chờ ngài ở cổng."
"Ừ..."
Lăng Tuyết Mạn rất không tình nguyện bước ra Liễu Hương Cư, bước vào phòng ngủ, Xuân Đường Thu Nguyệt vội vàng chọn lựa lễ phục vào cung cho nàng, mà nàng đặt mông ngồi ở trên giường, vài giây sau, đột nhiên ngẩng đầu tra xét xung quanh, muốn biết dâm tặc tối hôm qua có tới hay không.
Nhìn một vòng, không có gì khác thường, lòng không khỏi sinh một trận mất mát, ngã ra sau, nằm trên giường, thấy tờ giấy trắng nằm dưới một góc gối, Lăng Tuyết Mạn nằm nghiêng, ánh mắt nhìn sang, loáng thoáng thấy không đúng, cảm thấy khả nghi, nhấc gối lên, lộ ra một phong thư!
Lăng Tuyết Mạn vươn tay run rẩy, khẽ cắn môi, sau đó quyết định nhặt lên, ấn vào trong lòng, tim đập có chút nhanh hơn, cảnh giác nhìn thoáng qua tấm bình phong, Xuân Đường cùng Thu Nguyệt có vẻ như đang bận, vội quay lưng lại nhẹ nhàng mở ra, một hàng chữ nhỏ đập vào mắt: "Mạn Mạn, bực bội trốn tránh như thế là vô dụng, đêm mai nếu như không nhìn thấy nàng, bản công tử liền đi đến Liễu Hương Cư tìm nàng, thuận tiện cùng Mạc Ly Hiên uống ly trà, nói chuyện tâm tình."
Hít một hơi lạnh, Lăng Tuyết Mạn tức muốn hộc máu!
Dâm tặc đáng chết!!! Dám uy hiếp!! Hèn hạ vô sỉ!
Tay cầm thư run vài cái, Lăng Tuyết Mạn tái mặt, nhảy xuống giường, tìm được cái đánh lửa trong tủ đầu giường, thừa dịp Xuân Đường Thu Nguyệt còn chưa đến, đốt lá thư, nhưng không cách nào giấu tro rơi trên mặt đất, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể ngồi xổm xuống, dùng khăn phủ lên, sau đó ôm vào trong tay áo, chờ sau khi ra Vương phủ vứt đi.
Xe ngựa chạy vào cung, Mạc Ly Hiên đi đến cung Long Dương thỉnh an Hoàng Thượng, công công mang Lăng Tuyết Mạn đi đến cung Phượng Thần – tẩm cung của Hoàng Hậu.
"Tuyết Mạn khấu kiến mẫu hậu! Mẫu hậu thiên tuế thiên thiên tuế!"
"Không cần đa lễ!"
Lăng Tuyết Mạn bởi vì cúi đầu đi vào, lại quỳ xuống hành lễ, chờ Hoàng Hậu kêu đứng lên, mới nâng mắt lên, mà vừa nâng mắt, liền kinh ngạc hô lên, "Nhã Phi!"
"Ha ha, là muội nè." Nhã Phi nhẹ nhàng đi xuống bậc thềm, nâng Lăng Tuyết Mạn dậy, khẽ cười nói: "Tối hôm qua muội kể cho mẫu hậu chuyện chúng ta đá bóng, mẫu hậu nghe xong cười suốt, sáng sớm hôm nay, mẫu hậu đã nói muốn gặp tẩu."
"À, thì ra là như vậy." Lăng Tuyết Mạn thản nhiên cười, đáp lại nụ cười thân thiết của Hoàng Hậu, nhất thời tâm tình rất tốt, khoan khoái nói: "Mẫu hậu, bọn con ngày hôm qua chơi rất vui, Nhã Phi khinh công tốt lắm, con hâm mộ muốn chết!"
"Tuyết Mạn nha đầu, bản cung còn chưa từng nghe nói qua, con lại có trò chơi hay như vậy, có thể cho bản cung thấy một chút không?" Hoàng Hậu khẽ cười nói.
Miệng Lăng Tuyết Mạn mở mở, tươi cười lập tức biến mất, giọng nói cũng nhỏ đi, "Mẫu hậu, nếu ngài tới Tứ Vương phủ chúng con, chúng con đá bóng cho ngài xem. Nhưng nơi này là địa bàn của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không thích con, con không dám làm càn đâu! Ngộ nhỡ Hoàng Thượng tức giận, lại..."
"Ha ha, không có chuyện gì, con ở trong hậu viện cung Phượng thần, Hoàng Thượng đang bề bộn nhiều việc, sẽ không tới." Hoàng Hậu nói.
Nhã Phi nháy mắt với Lăng Tuyết Mạn, ngậm cười nói: "Tứ tẩu, không ngại, phụ hoàng nếu bởi vậy mà trách tội tẩu, muội sẽ giúp tẩu cầu tình, phụ hoàng luôn luôn thương muội, khẳng định sẽ nể mặt của muội."
"Vậy được rồi." Lăng Tuyết Mạn cười hết sức gượng ép, ai biết nàng có thể xui xẻo lần nữa hay không?
Kết quả, hết thảy như Lăng Tuyết Mạn dự liệu, năm nay là năm xui xẻo của nàng!
Làm quả bóng bằng dây mây, tổ chức thái giám cung nữ cung Phượng thần, giải thích cặn kẽ xong, ở bên trong sân sau, một đám người lao vào đá, khi Hoàng Hậu đang xem cao hứng, một giọng thái giám lảnh lót đột nhiên vang lên, "Hoàng Thượng giá lâm-"
"Mẹ ta nha, Hoàng Thượng thực đến đây sao?" Lăng Tuyết Mạn kêu rên một tiếng, dưới tình thế cấp bách đã muốn trốn, nhưng sân trống trải như vậy, nàng có thể trốn chỗ nào?
Như con chuột bị kinh hãi, Lăng Tuyết Mạn nhảy loạn lên, nhưng không đợi nàng tìm được một chỗ trốn thích hợp, Mạc Ngự Minh mặc long bào đã đến trước mặt, không chỉ có ông ấy đến, phía sau còn năm Vương gia đi theo!
Lăng Tuyết Mạn tối sầm mắt, quỳ gối sau thái giám cung nữ, đầu cúi xuống, toàn thân căng thẳng, không dám phát ra một chút thanh âm.
"Tham kiến Hoàng Thượng! Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế! Tham kiến các vị Vương gia! Vương gia thiên tuế thiên thiên tuế!"
"Bình thân!"
"Tạ Hoàng Thượng!"
Hoàng Hậu cúi người với Mạc Ngự Minh, năm Vương gia lại đồng loạt làm lễ bái kiến Hoàng Hậu, lễ tiết thế này mới xem như xong.
Bọn thái giám đem ghế dựa đến, hầu hạ Mạc Ngự Minh cùng Hoàng Hậu ngồi xuống, năm nam nhân kia phân ra đứng ở hai bên Mạc Ngự Minh, Nhã Phi cũng đứng ở một bên.
Mạc Ngự Minh kỳ quái hỏi: "Hoàng Hậu, đang làm gì thế này? Trẫm nghe nói cung Phượng thần rất náo nhiệt, thấy Hoàng Hậu thật lâu không có vui vẻ, liền tới xem."
"Hoàng Thượng, thần thiếp có thể vui vẻ, đều là do một người." Hoàng Hậu mỉm cười, nhìn quanh, nhíu đôi mày thanh tú nói: "Nha đầu Tuyết Mạn, con đi đâu vậy? Tiến đến thỉnh an Hoàng Thượng đi!"
"Nha đầu Tuyết Mạn? Hoàng Hậu nói là Tứ Vương phi Lăng Tuyết Mạn?" Mạc Ngự Minh giật mình hỏi.
Năm người kia nghe vậy, đều không hẹn mà cùng nhìn xuống chỗ thái giám cung nữ, tìm Lăng Tuyết Mạn.
Lăng Tuyết Mạn lấy hai tay bụm mặt, gian nan đứng lên, không dám nhìn Mạc Ngự Minh, sợ ông già này kích động lại muốn hơ lửa nàng.
Trong lòng không ngừng rên? Mũi của Hoàng đế này là cái mũi chó sao? Sao lại thính như thế?
Lăng Tuyết Mạn vừa mắng vừa chậm rãi bước tới, nhưng hai tay gắt gao bụm mặt không dám cho người ta nhìn, lại không dám nhìn người.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
167 chương
64 chương
248 chương
65 chương
256 chương