Trong đêm, ánh trăng yếu ớt chiếu rọi ở trên sườn mặt nam tử đứng trước cửa sổ, hoàn mĩ tuấn dật đến không nói nên lời. Trong nháy mắt bộ dáng kiêu căng lạnh lẽo lại cô đơn của hắn lọt vào một đôi mắt trong veo đang nhìn chăm chú ở trong góc giường. Thân mình Lăng Tuyết Mạn chấn động, muốn nhìn rõ hơn một chút, tim đập nhanh hơn, nhích đến mép giường. Nhưng mà nam tử phía trước cửa sổ đột nhiên hoàn hồn, hơi nhíu mày, cấp tốc dời người vào trong bóng tối. Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, mở to hai mắt nhìn. Mới vừa rồi là nàng bị ảo giác sao? Nhìn thoáng qua mặt hắn, nàng cảm thấy có nét tôn quý giống như ở trên người Mạc Kỳ Diễn, thậm chí còn khí phách hơn Mạc Kỳ Diễn vài phần! "Vì sao không cho ta xem mặt của ngươi? Ta rõ ràng nhìn thấy mặt nhìn nghiêng của ngươi một chút cũng không xấu!" Lăng Tuyết Mạn chất vấn, mang theo một chút tức giận. Mạc Kỳ Hàn không quay đầu lại, vẫn tự tin cuồng ngạo, nhướng mày, "Ta sớm đã nói, bất luận là xuất thân hay là dung mạo, gia thế, ta dư sức xứng với nàng! Nàng muốn xem ngoại hình của ta trừ khi có một ngày nàng thật sự yêu ta, hơn nữa toàn tâm toàn ý theo ta, bằng không đừng mơ tưởng!" Tiếng nói trầm thấp truyền vào trong tai, Lăng Tuyết Mạn cắn môi, thật sự yêu hắn? Làm sao có thể! Ai thèm yêu loại nam nhân hư đốn này. Nhưng cho dù không yêu hắn, hắn có thể buông tha nàng sao! Môi đỏ mọng mở lại đóng, cuối cùng lại hỏi: "Ngươi sợ ta yêu người khác sao?" "Sợ?" Mạc Kỳ Hàn nhướng mày, lửa giận đã hơi lắng xuống, môi mỏng nhẹ cong đùa cợt: "Ta chỉ sợ nàng sẽ không nghe khuyên bảo mà chết trong tay ta!" Lăng Tuyết Mạn vốn là dựa nửa người vào thành giường, bị một câu này chấn động, đầu đập xuống, cái trán đụng vào mép giường "bốp" một cái, đau đến tức giận bật thốt lên mắng: "Dâm tặc thối, ngươi không làm cho ta sợ thì ngươi sẽ chết sao?" "Tuyết Mạn" Mạc Kỳ Hàn khẩn trương, lời nói mới đến bên miệng liền bị nghẹn lại, nén đau lòng, lạnh lùng nói: "Ngưng lại những lời bất kính của nàng. Nếu còn dám xưng bà cô với bản công tử, trách móc ta là dâm tặc thối, nàng hãy coi chừng!" Lăng Tuyết Mạn vừa tức, lại đau mũi, liền rớt nước mắt, tức giận trách: "Ngươi luôn dùng loại giọng điệu này nói chuyện với ta! Ngươi tức giận ta thích Nhị Vương gia, sao ngươi không nhìn xem người ta đối với ta rất tốt, tao nhã, hữu lễ, ôn nhu săn sóc, đến một lời nói nặng cũng không có. Nữ nhân nào không thích như vậy a?" "Ta và hắn khác nhau! Nàng muốn ta giống hắn, Lăng Tuyết Mạn, ta cho nàng biết đó là không có khả năng!" Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn như phủ một lớp sương mù, nghiến răng nghiến lợi. Nghe vậy, nước mắt Lăng Tuyết Mạn rớt càng dữ tợn, drap giường ướt nhẹp, chui vào trong chăn, ngoài miệng không dám mắng nhưng trong lòng liên tục nguyền rủa, dâm tặc đáng chết, đi chết đi, đi chết đi!!! Mạc Kỳ Hàn đứng cách hai mét, lộ ra con ngươi đen lạnh, bình tĩnh nhìn thiên hạ nức nở kia, tiếng khóc nghe vào trong lỗ tai hắn có lực gây phiền lòng lợi hại, âm thầm buông tiếng thở dài, cất bước đi đến, nhấc chăn lên, ngồi xuống giường, bế Lăng Tuyết Mạn lên ngồi vào trong lòng hắn. Lăng Tuyết Mạn tức giận giùng giằng, "Không được đụng ta!" "Ngoan, chớ lộn xộn!" Mạc Kỳ Hàn chế trụ hai tay nhỏ bé phản kháng, hiếm khi ôn nhu dỗ dành như bây giờ. Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, lúng ta lúng túng nói: "Ngươi nói cái gì?" Trong bóng đêm, Mạc Kỳ Hàn mất tự nhiên, nóng mặt, nhanh lắc đầu không nói gì. "Vậy thì thả ta xuống!" Lăng Tuyết Mạn chán nản. Chết cũng không chịu thừa nhận! Lỗ tai nàng lại không điếc! "Không được, để ta xem xem trán nàng có u không." Mạc Kỳ Hàn chân thành nói, tay phải xoa cái trán Lăng Tuyết Mạn, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, thản nhiên nói: "Không có u, không sao. Hôm nay té xích đu có đau không?" "Vô nghĩa, từ trên cao như vậy ngã xuống, sao có thể không đau." Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, tim không tự chủ có chút đập nhanh. Dâm tặc này bây giờ lại biểu hiện ôn nhu như vậy. Mạc Kỳ Hàn nhăn lông mày, tay chưa ngừng động tác, nhưng khẩu khí có chút nghiêm khắc, "Nàng nói chuyện với ta tại sao lại phải có thái độ gai góc như vậy? Nàng cùng Nhị Vương gia nói chuyện cũng là như vậy sao?" "Ta -" Lăng Tuyết Mạn nghẹn lời. "Về sau không được chơi xích đu nữa. Ban ngày ta không có ở bên cạnh nàng, quá nguy hiểm, nghe chưa?" Mạc Kỳ Hàn trách cứ, nhưng lời trách cũng mang theo sủng nịch nhè nhẹ. Lăng Tuyết Mạn khẽ nhúc nhích, nghiêng đầu trêu tức hỏi: "Tình nhân, ngươi yêu ta thật phải không?" Mạc Kỳ Hàn ngừng tay lại, cụp mắt không nói được một lời, chăm chú nhìn Lăng Tuyết Mạn. Thật lâu sau, môi mỏng hơi hé, thanh thanh lãnh lãnh phun ra bốn chữ: "Tự mình đa tình!" "Cái gì? Ngươi mới tự mình đa tình. Lăng Tuyết Mạn ta mới không thèm coi trọng ngươi. Ngươi cứ tiếp tục chơi đùa ta đi, ta chờ ngươi chơi chán sẽ thả ta, ta liền tự do!" Lăng Tuyết Mạn tức giận đầy bụng, cắn răng nói. Mạc Kỳ Hàn hơi mím môi, lạnh nhạt nói: "Xem ra cái trán là không đau, còn tức giận ta, nói nàng tự mình đa tình không phải sao? Ta sẽ không yêu nàng, cũng sẽ không thể thả nàng, nàng sớm hết hy vọng đi." "Ngươi -" Lăng Tuyết Mạn nắm chặt tay, tức giận phát run cả người, "Dâm tặc ngươi điên rồi!" "Vô độc bất trượng phu! Ở địa vị của ta, nữ nhân không phải dùng để yêu. Huống hồ một người có thể có mấy phần cảm tình, còn nữ nhi có bao nhiêu tình cảm?" Mạc Kỳ Hàn nhếch môi, trong ánh mắt thâm thúy chợt lóe rồi biến mất, phần thương tổn ở trong đêm tối này chỉ có chính hắn chịu đựng. Lăng Tuyết Mạn không phản bác được, giọng nói lạnh đi, "Thả ta xuống dưới, ta muốn đi ngủ, mệt rồi." "Hôm nay chỗ bị té còn đau không?" Mạc Kỳ Hàn không để ý, ngược lại mềm giọng hỏi. "Trên đùi đau nhưng hiện tại không sao." Lăng Tuyết Mạn nghiêng mặt, lạnh lùng nói xong, lại đột nhiên nghĩ đến nếu nàng nói không có việc gì, nam nhân này nhất định sẽ muốn cùng nàng hoan ái, cắn răng một cái lại nói tiếp: "Còn đau, ngươi đừng chạm vào ta, có vết bầm." "Thật sao?" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, khẽ ôm Lăng Tuyết Mạn nằm xuống ở bên trong giường, sau đó tự động cởi áo ngoài, nằm xuống, vươn cánh tay, nói nhỏ: "Lại đây, gối lên khuỷu tay ta ngủ." "Ngươi... ngươi không chạm vào ta, ta mới tới." Lăng Tuyết Mạn lo lắng đưa ra điều kiện, đáy lòng lại tràn đầy dự cảm không tốt. Ai ngờ Mạc Kỳ Hàn lại gật đầu, không mang theo một tia vui đùa nói: "Được, ta không chạm vào nàng." "Ách." Lăng Tuyết Mạn rút rút khóe mắt, "Ngươi không phải lắc lư ta đi."