Phong Thần Nguyệt giật mình,vung tay ngược ra đằng sau đánh vào vai trái của đối phương. Nhân cơ hội vòng tay được lới lỏng mà thoát ra,giữ khoảng cách với người trước mặt. \- Tứ huynh....ngươi làm đả thương huynh ấy. Ma Tộc đáng chết. Bạch Tống Liễm xuất chiêu trực tiếp đánh về phía cổ cô nhằm một chiêu đoạt mạng. Phong Thần Nguyệt mỉm cười đầy vẻ khinh thường. Cô ngoắc ngoắc tay khiêu khích y. \- Chơi thế ,biết nguy hiểm lắm không? Cô nghiêng đầu né con dao bay từ trong vạt áo của Bạch Tống Liễm đồng thời nắm lấy cổ tay y sau đó xoay nhẹ người vặn tay y ngược ra sau lưng.Một tay cô đặt lên cổ y khẽ siết nhẹ. Chân cô thuận thế đạp vào lưng y ,ép y ngã nhào về phía trước. \- Vương phi... Bạch Hầu nhìn về phía cô như cầu xin. Phong Thần Nguyệt phẩy phẩy y phục rồi khẽ gật đầu. Cô tới đây không phải để gây chuyện. Hơn nữa,thứ cần làm cũng đã làm xong rồi. Đây là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. \- Chuyện ngươi hứa với ta,nhất định phải làm cho được. Ta tha mạng cho hắn. \- Thuộc hạ tuân lệnh. Bạch Hầu quỳ xuống kính cẩn cúi đầu. Vương phi bây giờ thật khác. Y hoàn toàn không nhận ra cô nữa rồi. \- Ly Nhi,đừng đi. Nàng không muốn quay về bên cạnh bản vương sao? Tử Du đứng dậy ,nhanh chóng bắt kịp cô. Hắn ôm chặt lấy cô một lần nữa để giữ lại. Nếu lần này hắn không làm,chắc chắn mai sau sẽ hối hận. \- Tứ huynh,nàng ta không phải vương phi của huynh. Nàng ta là người của Ma Tộc. Sao huynh vẫn còn chấp mê bất ngộ? Bạch Tống Liễm đứng từ xa lớn tiếng trách mắng Tử Du. Nhưng căn bản trong đầu hắn chỉ đang nghĩ làm cách nào để cô ở lại. Những chuyện khác hắn hoàn toàn không quan tâm. \- Buông. \- Phong Thần Nguyệt lạnh lùng nói \- Ta không buông. Ta không tin nàng không có chút tình cảm nào với bổn vương \- Ta nói : buông. \- Ly Nhi,nàng từng nói,muốn có một ngôi nhà nhỏ ở dưới chân núi. Nàng muốn có một tướng công cùng nàng du sơn ngoạn thủy,không quản chuyện thế gian. Nàng đi cùng với bản vương,có được không? Giọng Tử Du trầm hẳn xuống. Hắn nói chỉ đủ để hắn và cô nghe. Bàn tay đang cố gắng dùng lực ép hắn buông bỗng thả lỏng mà buông thõng. Chết tiệt. Phong Thần Nguyệt ghét cảm giác này. Dù có phủ nhận đến thế nào thì hiện tại trong tim cô,hắn có một chỗ đứng không hề nhỏ. Cô có thừa khả năng để lấy đầu hắn xuống thậm chí có thể phanh hắn ra hàng vạn mảnh nhỏ. Lí trí cô mách bảo cô làm như vậy. Nhưng trái tim cô thì lại đè nén không cho cô xuống tay. Đoạn tình cảm này...cô thật sự không nỡ buông. Cô thừa nhận. Cô yêu nam nhân này. Cô không muốn bất cứ ai tổn thương hắn. \- Bạch Tử Du, ngươi buông ta ra. Ngươi và ta vốn không cùng một bầu trời. Rồi sẽ có ngày,ngươi sống thì ta chết,ta chết thì ngươi sống. Điều này,đáng lẽ ngươi phải rõ hơn ai hết. \- Ta không tin. Nàng vĩnh viễn là thê tử của bản vương,vĩnh viễn là Ly Duẫn của một mình bản vương. \- Ngươi sai rồi. Ta là công chúa của Ma Tộc,là hi vọng của cả Ma Tộc. \- Ta không tin. Ta không tin. Chỉ cần nàng bên cạnh bản vương,ta nguyện dùng tính mạng này bảo vệ cho nàng. Ly Nhi, đừng đi. Tử Du lặng khóc trên vai của cô. Phong Thần Nguyệt cảm thấy rõ ràng giọng nói kèm theo tiếng nấc nhẹ của hắn. Liễu Thi Âm từ đâu xuất hiện.Y đáp đất một cách nhẹ nhàng rồi nhanh chóng nắm lấy tay Phong Thần Nguyệt kéo về phía mình ôm chặt. Ánh mắt y đầy phẫn nộ. Cái siết mạnh của y làm cô chợt tỉnh. Phong Thần Nguyệt thở hắt một tiếng sau đó nắm lấy tay Liễu Thi Âm quay đi. Liễu Thi Âm hơi bất ngờ về hành động này của cô nhưng cũng ngoan ngoãn đi theo. \- Đây mới thực sự là người ta muốn ở cạnh. Bạch Tử Du, trước giờ ta chưa từng yêu ngươi. Liễu Thi Âm vui vẻ ôm cô,để cô tựa vào trong lồng ngực. Cả hai người rời đi nhanh đến mức như chưa từng có sự xuất hiện nào Bạch Tử Du thất vọng đưa tay ra cố níu lấy tàn ảnh của Phong Thần Nguyệt. Tại sao? Tại sao Ly Nhi lại không chọn hắn. Nam nhân kia có gì tốt hơn hắn? Ly Nhi, nàng trước giờ...không hề có một chút cảm giác nào với ta hay sao?