Mặc Bách vừa nghe Đằng Cảnh nói như vậy, bản thân vô cùng ngạc nhiên không tin đại vương gia sẽ hành động như thế. "Lam Ninh, nàng...ta!" - Đằng Cảnh lúng túng. "Vương gia biết bản thân mình đã làm sai những gì?" - Lam Ninh vẫn ung dung bình thản. "Ta đã đưa nữ nhân khác về, đã thế còn để cô ta ôm ta trước mặt toàn thể mọi người!" - Đằng Cảnh mặt mũi méo xệch. Mặc Bách bên phòng vô cùng hứng thú, đời người có một lần chứng kiến cảnh này. Mặc dù cách một bức tường nhưng trong đầu hắn ta đã suy nghĩ về gương mặt và dáng vẻ sợ vợ của Đằng Cảnh, nhiêu đó thôi cũng khiến người ta thích thú. Bên ngoài cả một nhóm người đang đứng hóng người ở bên trong, khác với Mặc Bách nghe được hết tất cả còn mọi người ngoài đây không nghe gì. "Sao lúc đi cứu nạn, ngươi không giữ vương gia lại!" - Tiểu Phấn lên tiếng. "Ta đã rất cố gắng vương gia mới nguyên vẹn trở về với vương phi!" - A Tịnh phân giải. Bên phòng chăm sóc đặc biệt của Cận Nhị không khí vô cùng căng thẳng. Tiểu Trúc dù đã bị đánh bầm dập, bị chuốc thuốc nhưng vẫn khônh giữ im lặng được, A Tú phải kiềm lại Cận Nhị phải giữ người lại mới bôi thuốc được. Tới tiết mục thay đồ cho tiểu Trúc lại càng khó khăn hơn. Với vương phủ không có nổi một người chăm sóc là nữ nên A Tú kiêm luôn nô tỳ hầu hạ tiểu Trúc, nam nhân ở đây sợ tiểu Trúc như sợ cọp. "Cô ăn ở làm sao để bây giờ bản thân bị thương không ai dám đến gần vì sợ cô cắn người!" - A Tú than thở. Đam Mỹ Hài "Cần nhiều làm gì có mình ngươi là được rồi! Với lại ngươi quên ta cũng là nữ nhân đấy, để thân thể nhiều nam nhân thấy rồi sau này ai lấy ta!" "Vậy bây giờ ta thấy thân thể của cô rồi, sau này không ai dám lấy thì ta lấy dù sao lúc nãy cô...ưm đã hôn ta rồi!" - A Tú ngượng đỏ mặt. Cận Nhị vừa nghe cuộc trò chuyện kiểu gì thế, một lời an ủi trấn an hay là một lời câu hôn gián tiếp. Tin sốt dẻo, một chút chạy qua báo cho đại vương phi. Các vị vương gia kia bây giờ mới được cho vào vì đây là chuyện nội bộ nên khi trời yên biển lặng thì mới để người khác đi vào. Khi Đằng Khương Phong vừa thấy Phỉ Lan đầu tóc có chút bù xù và tay chân hơi đỏ thì ngũ vương gia liền sốt ruột chạy đầu này đầu kia. "Sao cô ta lại dám làm tiểu Lan ra nông nổi này, tay chân này ta phải lấy bột ngọc trai từ biển sâu về dưỡng da thế mà con nhỏ đó dám làm trầy!" - Đằng Khương Phong lo lắng thái hóa. Phỉ Lan đứng bên cạnh với cái mặt không chút cảm xúc, cứ mặc cho ngũ vương gia chạy xui chạy ngược. Khi Đằng Chính Hằng bước vào thấy Mộng Tranh cũng đứng ngay đó, lập tức đi lại thăm hỏi. "Cô có sao không? Có bị thương ở đâu không?" "Không! Vô cùng ổn ta chỉ đứng cổ vũ thôi!" - Mộng Tranh bình tĩnh. Với khung cảnh hỗn loạn này thì tứ vương gia cũng có mặt để xem náo nhiệt. Khi vừa bước vào phòng của Bảo Thạch liền thấy hai cặp mắt hình viên đạn trừng trừng vào nhau. "Wow! What happened?" - Đằng Dung Khoán mở to mắt nhìn. "Oánh ghen tập thể! Người với dáng người nhỏ bé đó cùng vài nữ thị vệ đánh nữ nhân đó!" - Bảo Thạch hướng tay về những nhân vật chính. Tứ vương gia là một người suốt cuộc đời dành cho những chuyến đi nên trong những lần nói chuyện nên thêm những câu nói tiếng anh. Bảo Thạch cảm thấy biết nhiều cũng tốt nên dạo này cũng theo tứ vương gia học ngoại ngữ phương tây. "Tất cả những người tham gia cuộc ẩu đả này toàn là người của tẩu tẩu?" - Đằng Dung Khoán hỏi thăm. "Có người của hoàng hậu nương nương nữa!" - Bảo Thạch thở dài. Mặc cho quốc sư cùng tứ vương gia trò chuyện, ánh mắt Lạc nhỏ vẫn dán lên người Hoa Thúy chỉ cần Bảo Thạch lơ đãng một chút thì Lạc rang sẽ bay vào cào rách mặt Hoa Thúy. Bên căn phòng trong phủ công chúa không khí nặng nề và lạnh lẽo vô cùng và Đằng Cảnh vẫn còn quỳ ngay đó. "Vương gia đã để cô ta ôm vào người, mùi hương cô ta đã bám vào bộ trang phục mà ta đích thân chuẩn bị và xếp ngay ngắn cho người! Ngoài ra ta còn nghe được cô ta bỏ mê hương để ngủ chung giường!" - Lam Ninh đi ra cửa sổ. "Ta...!" - Đằng Cảnh khó xử. "Nếu lúc đó không có A Tịnh và Khương Phong thì sợ rằng hôm nay là ngày vương gia nạp cô ta làm trắc phi, trong khi ta còn chưa được cưới hỏi đàng hoàng! - Lam Ninh vẫn bình thản. "Cuộc đời ta chỉ có một vương phi là nàng!" - Đằng Cảnh hoãng sợ trước sự điềm tĩnh của Lam Ninh. "Ồ miệng lưỡi nam nhân khó mà tin được! Vương gia trong một tháng tới nên tự ngẫm nghĩ hành động của mình, đến khi thông suốt thì đến gặp tôi!" Lam Ninh lạnh lùng đi ra. Dáng vẻ này của Lam Ninh giống hệt lần đầu tiên Đằng Cảnh gặp Lam Ninh, bây giờ cho đại vương gia nếm lại chút xíu xem mùi vị như thế nào.