Trên đời này không có ai là hoàn hảo cả, người tinh thông trên địa lý dưới vạn vật nhưng sức khỏe sinh sản thì lại không biết ất giáp gì. “Chàng về phòng ta phải chỉ lại cho chàng!” – Lam Ninh kéo tay Đằng Cảnh vô phòng đóng cửa lại. A Tịnh đứng bên ngoài cũng trơ cái mặt ngô ngố ra hết nhìn vào phòng của vương gia rồi nhìn qua những binh lính canh gác cũng không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Cái vương phủ toàn nam nhân nó là vậy á nên hoàng thượng đã lo xa phải nhanh chóng kiếm vương phi cho Đằng Cảnh. “Không biết vương gia có bình an hay không?” – A Tịnh lo lắng nhìn theo. Trong phòng Lam Ninh mang cho Đằng Cảnh một đống sách phổ cập sức khỏe sinh sản mà cô đã tìm được trong kho sách của hoàng cung chứ ở phòng sách của vương phủ không có nổi một cuốn nào. “Vương gia hãy đọc hết chồng này, khi nào đọc xong thì ta giải thích thêm!” – Lam Ninh ra lệnh cho Đằng Cảnh. “Ừm, ta sẽ cố gắng!” – Đằng Cảnh chỉ biết gật đầu. Tưởng sau khi từ cung trở về sẽ được ngủ ngon cùng vương phi, bây giờ đã không được ngủ cùng mà còn bị ném ra thư phòng ngồi đống sách. Vương gia đang vô cùng bực bội thì từ đâu xuất hiện một bao cát mang tên Đằng Khương Phong hay còn được gọi là ngũ vương gia. “Chào buổi tối ca ca! Làm gì mà mặt mày cau có thế kia cười lên cái nào!” – Đằng Khương Phong đi thẳng vào không thèm báo trước. “Ngũ vương gia!” – A Tịnh ngạc nhiên. “Đệ đến đúng lúc lắm!” – Đằng Cảnh không thèm nhìn lên. A Tịnh nghĩ rằng vương gia sẽ mang ngũ vương gia đi dần một trận cho khuây khỏa nhưng lần này đệ nhất thị vệ đoán sai bét rồi, vương gia nhờ Đằng Khương Phong chỉ bảo thêm. Đằng Khương Phong cũng ngạc nhiên vô cùng nhưng nhìn qua cả bàn đầy sách thì cũng hiểu ra, thế là đêm đó cả hai vương gia của chúng ta đều thức trắng đêm để đọc sách và A Tịnh cũng thế đứng nghe một bên cũng hiểu được đôi chút. “Thì ra nữ nhân thì ở trước ngực sẽ có nhiều thịt hơn nam nhân, làn da cũng thật mịn!” – A Tịnh vừa lẩm bẩm vừa sờ vào da của mình. Đến sáng hôm sau, sau khi ăn sáng đầy đủ nói đúng là ăn sạch món không sót lại gì, mặc xiêm y màu sắc vô cùng nổi bật đó là màu đen huyền bí thì Lam Ninh đi đến khảo bài vương gia. Vừa bước vào thì thấy hai người đàn ông mặt mày bơ phờ, đôi mắt gấu trúc nghe tiếng người thì ngước mặt lên nhìn. Khung cảnh này làm người khác có nhịn cười cách mấy cũng không nhịn nổi, một vương gia chinh chiến sa trường thức khuya cả mười ngày vẫn không hề hấn gì nay lại vì mấy cuốn sách mà tổn thọ. Còn Đằng Khương Phong nổi tiếng ăn chơi là “động vật hoạt động về đêm” thế mà cũng tàn phai nhan sắc. “Ta đã hiểu được phần nào, nàng có thể kiểm tra!” – Đằng Cảnh nói bằng hơi thở yếu ớt. “Tẩu tẩu, đệ cũng hiểu nhiều hơn! Không ngờ làm cha đã khó làm mẹ lại càng khó hơn!” – Đằng Khương Phong trông trưởng thành hơn hẳn. Nhìn hai người đáng thương thế, ai mà nở quở trách gì khen còn không hết. Lam Ninh đưa sách cho Đằng Cảnh để lúc rảnh rỗi thì lấy ra đọc một chút, ai mà ngờ tảng băng này lại thức cả đêm đọc hết. Phỉ Lan cả đêm không thấy ngũ vương gia trở về nên đi qua vương phủ tìm thì thấy ngài ấy đang ngồi dùng bữa sáng cùng đại vương gia nên cũng an tâm nên chạy qua phòng tìm vương phi. “Nô tỳ tham kiến vương phi!” – Phỉ Lan hành lễ. "Phỉ Lan muội qua tìm ngũ vương gia hả?” – Tiểu Trúc vui vẻ. “Vì trước nay vương gia không qua đêm ở ngoài nên muội nghĩ vương gia ở bên này nên qua đây xem sao ạ!” “À, chỉ là phổ cập về kiến thức sinh sản không sao đâu!” – Lam Ninh an ủi. “Oa, vương phi hôm nay thật đẹp giống như một nữ tướng ạ!”- Mắt Phỉ Lan sáng lên. “Ha ha, quá khen!” – Lam Ninh tự mãn. Bộ đồ này là hoàng hậu mới tặng lúc sáng, trong tủ Lam Ninh không có bộ màu đen nào nên mặc luôn. Chắc một phần vì bộ đồ này mà lúc nãy vương gia hơi nổi gai óc,dù gì Lam Ninh của chúng ta cũng là con nhà nòi mà có tố chất là điều hiển nhiên. “Thưa vương gia, vương gia cùng ngũ vương gia đã lên triều rồi ạ! – A Tú đi vào báo tin. “Ừm A Tú đi ăn sáng đi, ở đây có ba cô gái xinh đẹp này rồi! Lúc nào cũng ở trên nóc nhà không khéo cảm lạnh, ngày mai cứ ở trong phòng như tiểu Trúc đi! – Lam Ninh quay qua nhìn A Tú. “Tạ ơn vương phi!” – A Tú vui vẻ. Lúc trước A Tú vẫn không hay nghe lệnh của vương phi chủ yếu chỉ làm theo chỉ thị của vương gia nhưng bây giờ khác rồi, nơi đây bây giờ ai là nóc gió chiều nào thì mình nghiêng theo chiều đó thôi. “A Tú xin phép vương phi lui xuống!” – A Tú chậm rãi rời đi. “Trông A Tú lạ quá! Dù thấy ngoan hơn nhưng vẫn không quen!” – Lam Ninh nghi hoặc. “Chú bếp dặn A Tú phải cư xử như thế mới được lòng vương phi ạ!” – Tiểu Trúc giải đáp thắc mắc. “Cứ nói hắn bình thường như lúc trước, nhìn hắn bây giờ giống Khánh công công hơn!” – Lam Ninh mỉm cười. Nghe Lam Ninh nói xong ai nấy cũng phá lên cười, cả những binh lính đang đứng gác bên ngoài cũng che miệng lại cười.