Vương gia, vương phi đòi đốt phủ
Chương 164
Chú bếp: Ha ha, cuối cùng chú cũng có thể được mặc bộ đồ này, tính ra chú đã may được gần 5 năm lúc vương gia vừa tròn 22 tuổi thế mà đến giờ vương gia đã 27 tuổi và tháng nữa là bước qua 28 tuổi luôn rồi mới được mặc!!! - Lạc rang: Đã may thời gian lâu như thế chú không kiểm tra lại lỡ đang đi bị bung chỉ thì sao!
- Chú bếp: Ta kiểm tra rồi với bộ đồ này được may từ vải lụa thượng hạng của Ba Tư, chỉ may cũng là chỉ vàng đấy!
- A Tú: Nhưng từ đó đến nay không chắc trọng lượng của chú vẫn giữ nguyên!
Chú bếp vừa nghe một cảm giác lọt thỏm, đúng thật trong những năm qua chú đã không ngừng tăng cân với sự đãi ngộ quá tốt của vương gia, đến hai năm trước Lạc rang trở thành phụ bếp của chú thì thời gian rãnh chú nhiều hơn chẳng làm gì ngoài ăn. Khi vương phi đến đây thì chú được tiếp cận với nhiều loại bánh ngọt thì cân nặng của chú có tăng không có giảm.
- Chú bếp: Hu hu, mấy đứa xúm lại ăn hiếp một ông già!!! (ôm mặt chạy đi)
Sáng sớm mọi người đã tụ họp tất cả nhưng vương gia ra báo vì vương phi mới tỉnh dậy nên nhiều người quá sợ vương phi bị choáng ngộp nên kêu mọi người giải tán nhưng quà mừng cưới vẫn nhận. Cả sính lễ mấy chục rương của hoàng thái hậu, của hoàng thượng và hoàng hậu mấy chục rương nhiêu đó đã đầy phòng chứa với bao nhiêu quà từ quan thần trong triều cũng đủ làm cho vương gia trở thành người người có hôn lễ lớn nhất lịch sử lớn hơn cả hoàng thượng đương triều.
- Hoàng thượng: Nàng có ganh tỵ không?
Hoàng hậu: Sao thiếp lại ganh tỵ với đệ muội, thiếp còn đang tính chuẩn bị thêm nhiều quà nữa! (vui vẻ chạy tung tăng)
- Trưởng công công: Nương nương, đừng chạy đừng chạy ảnh hưởng đến long thai!!!
Hoàng thượng nhìn theo với tâm trạng vô cùng hớt hãi, đúng thật là bây giờ vương phi có quyết định đến sự sống còn của Du quốc. Cũng vì thế hoàng thượng không còn lo lắng vương gia vẫn sẽ tiếp tục giúp vua cai trị đất nước dù cho Đằng Cảnh lâu lâu thấy chướng mắt thì đem vào nhốt hoặc mang ra pháp trường chém, thỉnh thoảng không coi hoàng thượng ra gì, thường thường bắt buộc hoàng thượng làm theo ý mình và luôn luôn đến trễ chỉ có duy nhất một lần đến sớm vì lần đó vương phi cũng lên triều.
Hoàng thượng sau khi dỗ hoàng hậu ngủ thì cùng trưởng công công đến nhà thờ tổ tiên thắp nhanh khấn nguyện cũng như tạ ơn trời cao đã tạo nên kỳ tích.
- Trưởng công công: Người vẫn còn lo lắng sao ạ?
- Hoàng thượng: Không, trẫm hiện tại tâm trạng vô cùng ổn chỉ e rằng sau những ngày là đến lúc Đằng Cảnh sẽ ra tay với những kẻ đã ra tay với vương phi vô cùng tàn độc!!! (nổi da gà)
Trưởng công công nghe đến cũng nước nước bọt không trôi qua cổ thôi dìu hoàng thượng về nghỉ ngơi rồi bản thân cũng về phòng ngủ chứ đứng đây tưởng tượng đên cảnh đó chắc mất ngủ trường kỳ luôn quá.
Bây giờ nơi duy nhất không khí âm u, ghê rợn chính là nhà giam chuyên biệt của vương phủ nơi giam giữ Phù Tuyến Như cùng những kẻ đồng lõa mùi máu tanh cộng với mùi của sự chết chóc, lạnh quá.
- Mặc Bách: Nơi đây bỗng trở nên đông đúc quá ta cảm thấy hơi ngột ngạt!!! (ngồi im một góc trong bóng tối)
- A Hoang: Đâu phải hát tuồng đâu, đâu cần ngươi phải làm gương mặt âm u như thế! (chán chường)
- Mặc Bách: Ngươi không ra ngoài ăn mừng cùng mọi người sao?
- A Hoang: Ta phải ở đây trông chừng bọn không biết trời cao đất dày này, sẵn tiễn làm bạn trò chuyện cùng Mặc tướng quân đây!
- Mặc Bách: Mặc tướng quân, ha đúng là hoài niệm!
Đang trò chuyện vô cùng thoải mái thì A Tịnh đi vào cùng hai gác ngục nữa, ở bên ngoài cửa thị vệ A Tịnh vẫn vui vẻ thoải mái cùng mọi người nhưng vừa bước vào cánh cửa nơi dẫn lối đến địa ngục này gương mặt của cậu ấy thay đổi liền.
- A Hoang: Có chuyện gì sao?
- A Tịnh: Vương gia hạ lệnh đưa Mặc tướng quân đến phòng giam khác!
- Mặc Bách: Ha ha, ta cũng được đãi ngộ này sao?
- A Tịnh: Nơi đây sắp đón thêm vài kẻ không sợ chết nữa, nên sợ khung cảnh này ảnh hưởng đến tâm trạng của tướng quân!
- Mặc Bách: Thế vương gia của ngươi chuyển ta đi đâu thế?
- A Tịnh: Phòng giam đặc biệt của phủ Chiêu Linh công chúa!!!
Nghe đến bốn chữ công chúa Chiêu Linh mặc của Mặc Bách xanh hơn tàu lá chuối, trong cái chốn hoàng cung này người nữ nhân uy nghiêm thứ nhất là Lam Ninh vương phi và người đứng vị trí thứ hai không phải hoàng hậu nương nương mà là công chúa Chiêu Linh. Người lắm mưu nhiều kế, người chơi đùa trên mạng người của người khác với mục tiêu sống để đời “giày vò tù nhân như chết đi sống lại và không được chết” thà rằng như Đằng Cảnh giết chết cho khỏi chật đất còn hơn là bị hành như thế.
- Mặc Bách: Không, không ta ở đây vô cùng ổn không chật chội, đãi ngộ vô cùng tốt ngày ba bữa đầy đủ thêm hai bữa ăn nhẹ, lâu lâu còn có những người mới vào dọn dẹp và nói chuyện với ta vui lắm!
- A Tịnh: Đây là lệnh của vương gia!!! (nhìn bằng ánh mắt đáng sợ)
Thị vệ A Hoang thấy tình cảnh vô cùng ngạc nhiên, việc chuyển qua chỗ công chúa làm tướng quân lừng lẫy thiên hạ giết vua còn dám giết thế mà sợ công chúa Chiêu Linh, riêng A Hoang thấy Chiêu Linh hơi khác người nhưng vẫn tốt bụng, đáng yêu vô số tội.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
8 chương
261 chương
79 chương
92 chương
75 chương