Từ lúc về nhà đến giờ Đằng Cảnh vẫn chưa nghỉ ngơi một chút nào và chắc chắn vẫn chưa được đi gặp vương phi của mình bởi vì trong lúc Lam Ninh điều tra thân thế và những chuyện mà Cơ Uyển đã làm ra trong thời gian qua dù có giấu kỹ thế nào cũng bị Lam Ninh moi ra không sót một chi tiết nào với lại một phần tiểu Trúc với A Tú có tham gia vào vài phi vụ làm ăn nên đã không đánh mà khai ra hết trơn. - Tiểu Phấn:  Thưa vương phi! - Lam Ninh: Hửm, có chuyện gì sao? - Tiểu Phấn: Đã là lần thứ chín vương gia đến đây thăm vương phi rồi ạ! - Lam Ninh: Không gặp! Lam Ninh ra hiệu cho A Tịnh, sau đó hai người lại ra về với gương mặt đau buồn đặc biệt là vương gia ai biểu tự làm thì tự chịu thôi chứ biết sao giờ. Bây giờ ngoài cung người ta đồn ầm lên danh dự của vương phi còn đâu, cuối cùng cũng đến tay hoàng hậu. - Hoàng thượng: Ta xin nàng, nàng đang mang thai đừng vận động mạnh! (mếu máo) - Trưởng công công: Xin nương nương bớt giận, xin nương bớt giận! Tất cả các cung nữ, thái giám trong chánh điện đều quỳ xuống khẩn cầu xin hoàng hậu bớt tức giận tránh ảnh hưởng tới long thai. Hoàng hậu từ trước tới nay đều cư xử nhả nhặn, từ tốn là bậc mẫu nghi trong thiên hạ lúc nào người cũng cư xử đúng mực. Nhưng riêng chuyện này thì không kiềm chế nổi nữa, luôn một mực đòi đến gặp Đằng Cảnh hỏi cho ra lẻ vì biết bản thân đánh không lại. Cả sáng nay hoàng thượng không thượng triều ở cung giữ chân vợ mình lại, những người khác cũng không mấy ổn đứng chặn cả cửa lớn lẫn cửa sổ một tình cảnh vô cùng hỗn loạn. - Lam Ninh: Tiểu Phấn! - Tiểu Phấn: Vương phi hồi tâm chuyển ý rồi ạ? - Lam Ninh: Mơ hả, mà có nằm mơ cũng bỏ giấc mơ đó qua một bên đi! Ta không chấp nhận việc tên mặt lạnh đó vì bảo vệ một cơ nữ mà giết hại bao người, dù người ta có là kẻ xấu nhưng việc không đến mức phải chấp dứt mạng sống của họ, trong khi một ả đào mà tiết lộ bao bí mật trong triều lại vẫn sống nhăn răng. Nếu là muội, muội có chấp nhận được không? - Tiểu Phấn: Dạ, không ạ! Sao tiểu Phấn dám nói trái ý được khi ánh mắt căm phẫn đang nhìn chăm chăm vào mình, bây giờ Lam Ninh như núi lửa sắp phun trào chỉ một kích động nhẹ là nơi đây hoang tàng, đổ nát ngay lập tức. Bên phía của ngũ vương gia cũng không máy khả quan, vương gia chỉ ăn mỗi bát mì từ tối qua đến giờ vì tâm trạng của Phỉ Lan cũng không mấy khả quan, từ lúc ở phòng giam về cô ấy chỉ ngồi một chỗ hết lau kiếm đến lau phi tiêu, lâu lâu lại lấy roi ra quất vào tường vài cái in cả dấu lên. - Đằng Khương Phong: Muốn ăn nho không ta đi lấy cho cô ăn! - Phỉ Lan: Nho là thứ mà cơ nữ đó thường đút cho vương gia, cái màu đỏ đó vô cùng ngứa mắt! (giận đùng đùng) Đằng Khương Phong nghe xong ném chùm nho đi còn không kịp, bây giờ cả người ngũ vương gia đang run lên cầm cập chỉ biết đứng nép một góc không dám nhút nhít, khát nước quá trời mà cũng không dám đi rót mà uống. Chắc bây giờ đang rủa ca ca của mình gây chuyện thì một mình lãnh sao còn liên lụy đến đệ mình. Kỵ Danh cùng Bạch Lâm đang hùng hổ đi đến thì vừa ngay gặp hoàng hậu cũng đang định đến vương phủ theo sau là hoàng thượng một tay ôm cái áo choàng còn một tay nắm chặt tay hoàng hậu mà thật ra là hoàng thượng cản không nổi nên bị kéo theo luôn. Hai người từ hai hướng nhưng đích đến cuối cùng là vương phủ, bay giờ chỉ còn mình Bảo Thạch có thể cứu nỗi tình thế này. - Lam Ninh: Nơi đây là vương phủ, đặc biệt hơn là ta đang ở phòng ngủ của tên đáng ghét đó mà còn đặc biệt hơn nữa ta đang cảm thấy chán ghét hắn ta! - Tiểu Phấn: Vương phi!!! (e sợ) - Lam Ninh: Tổng số tiền ta kiếm được là bao nhiêu? - Tiểu Phấn: (kiểm tra) Dạ, dạ thưa vương phi hiện tại tài sản của người ngang với vương gia ạ! - Lam Ninh: Vậy được, đủ khả năng thanh toán! Sau đó tức nước vỡ bờ thiệt rồi, Lam Ninh phân tán những binh lính trong khu mình đang ở cũng không có mấy người chủ yếu là những binh sĩ mai phục để bảo vệ cho mình vì nơi này tách biệt với những khu mình để giữ không gian yên ắng, và thế là... - Tiểu Phấn: A Tú, mau đi báo với vương gia vương phi đòi đốt phủ!!! Mấy vị khách không mời mà đến đang được Bảo Thạch tiếp đãi, từ nãy đến giờ quốc sư chỉ biết ngồi lắng nghe những bức bối của hai người chỉ biết gật đầu và dạ vâng không hé môi được nửa câu. Thì từ đâu khói bóc lên, bắt đầu có tiếng hô hoán, người ra kẻ vào liên tục. - Binh lính: Bẩm báo, vương phi đốt phủ ạ! - Hoàng hậu: Ha ha, phải vậy chứ đốt tiếp đi! Con bé rất vừa lòng ý ta, ha ha! - Kỵ Danh: Đúng đốt đi, nếu không đủ ta tài trợ cho nàng đốt thêm! Những người xung quanh chỉ biết đứng nhìn trố mắt, nhìn bây giờ giống như cha mẹ vợ thấy con gái mình bị ức hiếp.Thế thì tiêu rồi hoàng hậu thì yêu quý Lam Ninh hoàng thượng thì bênh vợ, Kỵ Danh là chúa ghét Đằng Cảnh, thị vệ trên dưới đều kính trọng vương phi còn hoàng thái hậu thì ở phe trung lập bây giờ Đằng Cảnh một phe, tất cả còn lại một phe với vương phi. - A Tịnh: VƯƠNG GIA, VƯƠNG PHI ĐỐT PHỦ! Nhân vật chính của chúng ta cuối cùng cũng xuất hiện, Đằng Cảnh cũng không ngờ phu nhân của mình lại hành động nhanh như thế như thế cũng đủ hiểu lần này Lam Ninh vô cùng tức giận, Đằng Cảnh vừa mới tắm nghe tin chạy thật nhanh qua trên người vẫn còn bộ đồ mặc thường đến cả tóc còn chưa buộc lại còn nhiễu nước. - Lam Ninh: Ha ha, thật là sảng khoái! - Đằng Cảnh: Phù phù, Lam Ninh nàng đừng đứng ở đấy nguy hiểm lắm! Lam Ninh mãi nhìn đám lửa cháy mà không để ý có một cột lửa đang đổ ra, Đằng Cảnh thấy vậy chạy thật nhanh đến để kéo người ra mọi người cũng đến thấy thế ai cũng hét lớn, Kỵ Danh cũng vội lao ra. - Đằng Cảnh: Lam Ninh, Lam Ninh! Một tiếng rầm thật lớn, Đằng Cảnh vẫn chưa với tới chỗ Lam Ninh thì cột lửa đã ngã xuống, mọi người đứng cả hình ai cũng lao vào nhưng vẫn không kịp. Nước mắt Đằng Cảnh bắt đầu giàn giụa lên gương mặt thanh tú, tay chân như không trụ vẫn nhưng vẫn cố gắng đi đến dể đẩy cột lửa. - Lam Ninh: Dừng lại Đằng Cảnh! (hét lớn) Mọi ánh mắt đổ dồn vào âm thanh đó, ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên dù nói lời này ra hơi xúi quẩy nhưng lúc nãy rõ ràng tận mắt mọi người đã thấy Lam Ninh bị cột lửa đè lên người.