Cô gọi một tiếng “cha”, Băng Thiên liền ngây ngẩn cả người,một đôi đôi mắt thâm thúy nhìn nàng lóe ra quang mang không thể tin.Nàng thật là Nhi Nhi của mình sao? Chờ mong, lại sợ hãi chính là ảo giác “Ngươi, ngươi là Nhi NHi của ta sao?” đại ca lãnh khốc của hắc đạo giờ phút này lại như một đứa nhỏ chân tay luống cuống. “Cha --” Cô lại gọi một tiếng, nhìn biểu tình cẩn thận của Băng Thiên, chỉ cảm thấy lòng thật chua xót. Một đôi mắt sáng ngời lại giống như bị đám sương mù che lấp, mông lung, “Đây là có chuyện gì?” Trừ bỏ hai người cô và lão ba, những người khác đều không hiểu ra sao. Tuyết Nhi không phải nữ nhi của muội muọi sao? Như thế nào lại thành Nhi Nhi của Băng huynh? Lục Thiên Bảo nhíu mày, giống như có thể kẹp chết một con muỗi, Nhìn vẻ mặt hai người, rõ ràng là thân nhân xa cách lâu ngày gặp lại vui sướng cùng kích động. Nhưng là Tuyết Nhi rõ ràng là chắt nữ của chính mình a, là người mà mình nhìn lớn lên từ bé. Ai tới nói cho hắn, này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? 4 người Minh Mai một đôi thị liếc mắt một cái,đối với tình huống trước mắt cảm thấy hoang mang. Nhưng bọn cô cùng bọn họ, lựa chọn bảo trì trầm mặc. “Tuyết Nhi, ngươi vì cái gì gọi hắn là cha?” Lão kiềm chế không được trong lòng oang mang, đứng lên, túm lại cẩm bào, lộ ra một đôi giày màu đen.Ánh mắt thâm thúy dừng ở trên người cô cùng lão ba đánh giá, hắn không hiểu gì cả. Nhưng Băng huynh không phải nói hắn là tới tìm tìm nữ nhi sao? Quạt ngọc của Hiên Viên Lãnh cũng loạng choạng, mâu quang ôn nhu nhưng cũng có sắc bén, chỉ sợ phương diện chuyện xưa này có thể làm bọn hắn kinh hãi