Lạc Vũ Yên vốn còn không biết nên nói gì thì mẫu thân của nàng cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu có chút ngập ngừng. "Uyển nhi, con không phải ở trong phòng sao? Đến đây lúc này không tiện lắm đâu" Diệp Uyển Như chính là cháu gái của Diệp Lan Tâm, phụ thân của nàng ta chính là đệ đệ của bà. Hiện đang giữ chức bộ bộ thị lang trong triều đình, lấy danh nghĩa là cháu gái ruột nên cũng thường xuyên lui tới phủ Thừa tướng. Diệp Uyển Như lúc này vẫn đang đứng yên tại chỗ, nghe lời nói của phu nhân thì vẻ mặt lộ vẻ phạm lỗi, giọng điệu mềm dẻo, nhỏ nhẹ. "Cô mẫu là Uyển Nhi nghe tin biểu tỷ trở về nên có lòng muốn đến thăm hỏi, là Uyển Nhi không tốt tự ý đến đây, phá vỡ cuộc nói chuyện của mọi người, Uyển Nhi tự biết tội" Lạc Vũ Yên lúc này cảm thấy thái độ của mọi người không bình thường cho lắm, bọn họ lắm lúc lại trộm nhìn nàng, như muốn xem thái độ của nàng ra sao. Mắt nhìn người biểu muội mới xuất hiện kia, tên cũng như người từ lời nói đến cử chỉ đều rất mềm mỏng, lời nói khéo léo, yếu đuối làm người khác không tự chủ mà muốn che chở, bảo vệ. Lạc Vũ Yên vốn muốn nói đỡ cho nàng ta, để nàng ấy cùng mọi người trò chuyện. Nhưng lời còn chưa nói ra thì đã có người khác nói thay nàng. "Đại phu nhân, Uyển Nhi muội ấy cũng là có ý tốt đến đây, bổn vương không trách tội, hơn nữa Vương Phi nàng cũng không để ý đúng không?" Lạc Vũ Yên nhìn thấy ánh mắt của Hàn Thương Nguyệt nhìn nàng có vẻ dò hỏi, nét mặt có chút chờ đợi. "Vương Gia nói đúng, biểu muội đến là có ý tốt, cứ lại đây ngồi cùng chúng ta trò chuyện" "Tạ ơn Vương Gia, Vương Phi" Suốt trong buổi nói chuyện tiếp đó không khí có chút cứng ngắt, nàng cũng tránh không muốn nói nhiều, rốt cuộc giữa nàng và vị biểu muội kia có chuyện gì trước đó sao? Từ khi nàng ấy xuất hiện liền có cảm giác khác thường. Cuối cùng cũng kết thúc, nàng và Hàn Thương Nguyệt được người hầu sắp xếp ở lại nghỉ tạm tại gian phòng trước đó của Lạc Vũ Yên. Nàng mệt mỏi cùng tiểu Hương về phòng trước, hiện chỉ còn có Lạc thừa tướng cùng Hàn Thương Nguyệt ở lại bàn chuyện triều đình. Trở về phòng, được Tiểu Hương chuẩn bị bồn nước tắm rửa, cả ngày nay mệt chết đi được, nàng ngồi trước gương lấy khăn lau khô tóc. Lạc Vũ Yên lúc này mới nhớ đến chuyện của Diệp Uyển Như, quyết định gọi Tiểu Hương đến dò hỏi một phen. "Tiểu Hương, lúc trước sao muội lại không kể cho ta nghe về vị biểu muội lúc nãy, làm ta xém chút nữa bị lộ" Tiểu Hương có chút khó xử "Tiểu thư, đến việc này người cũng không nhớ được gì sao, trước kia cũng là tiểu thử không cho phép bất kì ai nhắc đến Diệp Uyển Như trước mặt người. Nếu để tiểu thư nghe được nhất định sẽ chịu phạt thê thảm, nô tỳ sao còn dám nhắc tới chứ" Lạc Vũ Yên chỉ tay vào mặt mình ngạc nhiên. "Là ta lúc trước nói vậy sao? Tiểu Hương nói cho ta biết rốt cuộc ta và nàng ấy xảy ra việc gì, sao thái độ của mọi người lại nhìn ta khác lạ đến như vậy?" Tiểu Hương lúc này bối rối, khuyên giải nàng. "Tiểu thư chuyện cũng đã là trước kia rồi, bây giờ người đã là Vương Phi của ngũ vương gia, nô tỳ cảm thấy người...cũng không cần phải truy cứu nữa" "Tiểu Hương sao ngươi nói chuyện cứ vòng vo, úp mở, ta muốn biết lúc trước ta và nàng ấy đã có chuyện gì. Ngươi mau đem một lượt kể hết ra, ta đoán cũng có liên quan đến Hàn Thương Nguyệt đi" "Tiểu thư, đúng là như vậy,  người nhớ gì rồi phải không?" "Haiz...ya~ muội còn không nói ta liền tức giận" "Được rồi tiểu thư, nghe nô tỳ nói người cũng đừng quá kích động, chuyện là lúc trước tiểu thư và Uyển Như tiểu thư có quan hệ rất tốt, có thể nói là thân thiết. Vì vậy Uyển Như tiểu thư cũng thường xuyên lui tới phủ ta cùng tiểu thư trò chuyện, có một lần người và nàng ấy cùng nhau đi trên thuyền dự lễ hội hoa đăng. Nói về Diệp tiểu thư một chút, nàng ấy chính là tài nữ của kinh thành chúng ta, vừa có sắc vừa có tài thi phú, đặc biệt là cầm nghệ hơn người. Trong lúc người và Diệp tiểu thư đang du thuyền thì tình cờ va vào thuyền của Vương Gia chúng ta, hai bên buổi đầu gặp mặt, tiểu thư từ đó liền bị ngũ Vương Gia thu hút mà yêu thích ngài. Còn Vương Gia lần gặp đó lại...bị tài nghệ của Diệp tiểu thư thu hút, cùng với khí chất thuần khiết, tao nhã của nàng ấy mà sinh ra cảm mến, hai người đó từ khi nào nảy sinh tình cảm..." Tiểu Hương nhìn sắc mặt của tiểu thư nhà mình trong lòng e ngại không dám nói tiếp. Trong khi đó Lạc Vũ Yên lại rất muốn nghe. "Muội mau nói tiếp" " Haiz...còn tiểu thư lúc đó tìm đủ mọi cách thăm dò hành tung của Vương Gia mà kiếm cớ gặp mặt ngài ầy. Tiểu thư vừa thổ lộ liền bị ngài ấy nhiều lần từ chối nhưng tiểu thư vẫn không từ bỏ, tìm cách bám theo...không phải mà là theo đuổi không ngừng. Sau này tình cờ tiểu thư thấy được Vương Gia đi bên Diệp tiểu thư, cô liền la hét, mắng chửi nàng ấy, còn có lần đánh tát người nữa. Từ đó đoạn tuyệt quan hệ với biểu muội, còn tiểu thư thì tìm mọi cách gã cho Vương Gia..." "Được rồi, Tiểu Hương đừng nói nữa, ...." "Haiz...." Lạc Vũ Yên thở dài nhìn về phía cửa sổ, không ngờ Lạc Vũ Yên của thế giới này lại không biết kiểm soát như vậy. Tính khí nóng nải, lần này thì tốt rồi, không chỉ là ép hôn mà còn chia rẻ uyên ương của người ta nữa, Hàn Thương Nguyệt hận nàng cũng không sai đi,...nhưng bây giờ nàng biết làm gì chứ, lúc nãy nhìn ánh mắt của hai người họ nhìn nhau nàng cũng hiểu ra được vài phần. Lạc Vũ Yên cảm thấy tâm tình không tốt nên khoát áo ngoài tự mình đi dạo. Nàng ngồi hoa viên ngắm trăng thưởng gió, không muốn Tiểu Hương đi theo. Đúng là mặt trăng ở nơi này rất đẹp đi, sao trời còn sáng và nhiều như vậy, chân men theo lối mòn dạo bước, tâm lại nhớ đến thế giới hiện đại của nàng. Không biết bây giờ họ như thế nào rồi, còn có mẹ nữa, nàng đột nhiên mất tích như vậy mẹ chắc hẳn đang tìm kiếm nàng khắp nơi. Nàng thật sự muốn trở về, cuộc sống ở đó tốt đẹp biết bao, có bạn bè thân thiết, có mẹ yêu thương còn có cả ước mơ của nàng nữa. "Mẹ à hãy đợi con gái, Vũ Nhi nhất định tìm cách trở về" Lạc Vũ Yên, tay lau đi nước mắt, chân định bước trở về phòng, nhưng nàng khựng lại nhìn châm chú về phía trước. Nơi có cái đình nhỏ nghỉ mát, ở đó có bóng dáng của hai người, một nam một nữ đang đứng đối diện nhau. Không ai khác chính là Hàn Thương Nguyệt và người biểu muội đó của nàng, Diệp Uyển Như.