Mang theo cái khăn che mặt, phái Thanh Đồng này là đại bang phái của thành Thanh Dương, đương nhiên dễ tìm. Hàn Nguyệt Nguyệt ở nóc nhà bồi hồi một vòng, bây giờ là nửa đêm, những người khác đã sớm ngủ, chỉ có một gian phòng trong hậu viện đèn sáng, trước cửa phòng còn có hai người ở coi chừng, hẳn là phòng của Lý Thanh Thiên. Hàn Nguyệt Nguyệt dùng ngón tay đút một cái lỗ trên giấy cửa sổ, nhìn vào nhà chỉ có một nha hoàn ở coi chừng, hẳn là hầu hạ Lý Thanh Thiên, Hàn Nguyệt Nguyệt cho thị vệ canh cửa hôn mê, sau đó có điểm huyệt ngủ nha hoàn kia. Người trên giường sắc mặt trắng bạch, trợn tròn mắt cảnh giác nhìn một cô gái áo trắng che mặt đứng bên giường. Lý Thanh Thiên sớm đã không có khí lực nói chuyện, không thể gọi ai nên Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không điểm huyệt câm của hắn. “Không cần kinh hoảng, ta là tới cứu ngươi”, Hàn Nguyệt Nguyệt bất kể Lý Thanh Thiên kinh ngạc, vươn tay bấm mạch thượng của Lý Thanh Thiên. May là không phải là bệnh gì bất trị, chẳng qua là nội tạng bị chấn thương nghiêm trọng, “Có phải đại hay tiểu tiện lúc nào cũng sẽ ra máu không?”, thấy Lý Thanh Thiên gật đầu, Hàn Nguyệt Nguyệt mới yên tâm, dù y thuật hơn người cũng chưa tự thân động thủ, ở Dược cốc cũng chỉ giúp đại sư phụ hạ thủ. “Bên trong cơ thể ngươi chấn thương nghiêm trọng, máu bầm lạc vào nội thể căn bản ép không ra, nếu như không đem máu bầm thanh trừ, ngươi trong vòng mười ngày sẽ phải bỏ mình”, Lý Thanh Thiên khiếp sợ, tất cả đại phu xem mạch cũng nói trong cơ thể hắn máu bầm không có biện pháp bài xuất, cô gái che mặt trước mắt này, hắn đoán cũng bất quá mười lăm mười sáu tuổi, thế nhưng lại có thể chẩn ra được. Cô gái này không đơn giản, nói là tới cứu hắn, vậy cô gái này nhất định có ý đồ, hắn chỉ chờ Hàn Nguyệt Nguyệt mở miệng nói điều kiện. Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Lý Thanh Thiên là người biết chuyện, cũng không quanh co lòng vòng, “Ta có thể cứu ngươi, ta không cần vàng bạc châu báu, cũng không cần phái Thanh Đồng ngươi, chỉ cần ngươi ngày sau nhìn thấy ta cho ta thuận lợi làm ăn sinh sống là được, cái yêu cầu này đối với ngươi mà nói cũng không quá phận”. Hàn Nguyệt Nguyệt tính toán , phái Thanh Đồng thế lực mạnh như vậy, ngày sau nếu có phiền toái gì thì nhờ vả phái Thanh Đồng là tốt nhất. Lý Thanh Thiên gật đầu, hắn vốn định, nếu cô gái này muốn tiền… hắn sẽ dâng lên toàn bộ gia sản cho nàng. Nhưng nếu có cái gì bất lợi đối với phái Thanh Đồng mà nói… hắn sẽ tình nguyện chết. “Ta hiện tại phải bày châm, cần ngươi phối hợp, làm theo lời ta bảo”, Hàn Nguyệt Nguyệt trước cho Lý Thanh Thiên ăn một viên thuốc, có thể giúp hắn vận công, sau đó từ phía sau lưng bày châm, đem máu bầm tập trung ở một chỗ, từ từ bức ra. Hàn Nguyệt Nguyệt trên trán cũng xuất ra một đống mồ hôi, quá hao phí tinh lực. Sau nửa canh giờ… “Đem viên này ăn đi, chỉ còn hai viên này, sáng ngày mốt ăn thêm một viên nữa, nghỉ ngơi cho tốt, một tháng sau là có thể khỏi hẳn. Ngày sau ta có cần thì sẽ tìm ngươi, ngươi cũng không cần phái người tra lai lịch của ta”. Nàng đã đem viên thuốc quý nhất của nàng dâng cho người ngoài, thật đau lòng a. “Cô nương, ngươi cứu lão phu một mạng, tất nhiên là ân nhân của lão phu, ngày sau nếu có chuyện gì, xin cứ việc phân phó, mong rằng ân nhân tiết lộ tên gọi, lão phu cũng xin khắc cốt ghi tâm”. “Ta vốn không phải người trong giang hồ, bang chủ cũng không cần hỏi tới”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn thời gian sắp cận kề, không đi thì người ở phía ngoài sẽ tỉnh lại, đến lúc đó có nhiều người thì phiền toái. Lý Thanh Thiên còn muốn nói điều gì, nhưng nháy mắt thì bạch y nữ tử trước mắt đã sớm không thấy bóng dáng. Trong lòng hắn sợ hãi, trên đời này lại có người khinh công lợi hại như thế, không biết là cao nhân phương nào, tuổi còn trẻ lại có y thuật cao siêu như vậy. Hàn Nguyệt Nguyệt ra khỏi phái Thanh Đồng, trực tiếp hướng phía khách điếm bay đi, nàng cũng không sợ có người nào theo dõi, không phải ai cũng có bản lãnh bay trên cao như nàng. Bận rộn hơn phân nửa đêm, thật đúng là mệt mỏi, nằm ở trên giường, một đêm say giấc. Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Hàn Nguyệt Nguyệt liền trả phòng. Tối hôm qua nàng cho Lý Thanh Thiên ăn viên thuốc bỏ thêm thuốc mê vào, Lý Thanh Thiên nếu dám tra lai lịch của nàng cũng chỉ có thể sáng nay mới hành động được, nàng phải đi trốn cho sớm. Hàn Nguyệt Nguyệt đổi y phục, chải kiểu tóc thiếu nữ, một thiếu nữ ngây thơ rực rỡ liền đi ra, cho dù Lý Thanh Thiên đứng ở trước mặt nàng, hẳn là cũng không nhận ra được. Thật vất vả mới tới đây, nhất định phải đi dạo một chút. Đổi khách điếm khác, nghĩ tới trước tiên ngủ một giấc rồi hãy nói, tối hôm qua trễ như vậy mới ngủ, sáng nay lại bận rộn chạy trốn, mệt chết đi được. Ở chỗ khác… “Bang chủ, chúng ta lần tìm trong thành, quả thật có một vị mà theo miêu tả của người rất giống. Cô gái này ngày hôm qua vào ở khách điếm Lai Phúc, chúng ta đi chậm một bước, nàng sáng nay trời còn chưa sáng đã trả phòng rời đi”, Thanh Phong hướng người trên giường hồi báo, mà người trên giường đương nhiên là Lý Thanh Thiên. “Nếu tìm không được thì thôi, ta mệt rồi, ngươi lui xuống trước đi”, Lý Thanh Thiên nhắm mắt lại, ân nhân công phu rất cao, nếu không muốn cho người ta biết hành tung, tất nhiên là tìm không được. Toàn thể phái Thanh Đồng trên dưới đang chìm đắm trong vui sướng, vốn tưởng rằng bang chủ đã mất hết công lực, đột nhiên sáng nay lại triệu tập các vị Đường chủ thương lượng, hơn nữa sức khỏe đã tốt, chẳng qua là thân thể hơi suy yếu thôi, nhưng mà như vậy cũng có mấy tên lộ vẻ thất vọng. Từ đó trên giang hồ liền truyền ra có một cô gái thần bí, võ công cùng y thuật rất cao siêu, hành tung lại càng khó đoán, không có một người nào gặp qua, nàng rốt cuộc trông như thế nào, chỉ biết là là một cô gái trẻ tuổi. Bởi vì như thế, mới có người truyền ra nàng đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cũng có người truyền nàng là Y Huyên đồ đệ của Y Phẩm Đường, nhưng dù bọn họ đoán được cũng không kiếm được gì chứng minh, cho nên người ta càng truyền càng thần bí. Các đại môn phái xung quanh thu thập hành tung của nàng, nhưng vẫn không thu hoạch được gì vì những điều này toàn là do đồn đại.