Vương Gia Phúc Hắc

Chương 63 : Biết sai còn có thể cải thiện

Nhan Sắc Sắc kinh ngạc phát hiện, Nhan Ngọc bây giờ so với dĩ vãng đã trưởng thành rất nhiều, nhìn cô như vậy, có lẽ đã chịu không ít khổ? Cười khổ, đi theo cô vào phòng lớn, phía trước là quan tài, chung quanh là nha hoàn và gia đinh quỳ trên mặt đất, khóc và đốt tiền giấy. Đầu cũng không buồn nâng lên. Nhan Ngọc xoay người, Nhan Sắc Sắc nhận ra: Ánh mắt Nhan Ngọc đã có phong vận của một thiếu phụ, không còn sự thanh cao kiêu ngạo ngày xưa, đơn thuần nhưng lại không thể nhận ra, nhìn kỹ mới có thể thấy sâu trong đôi mắt sót lại một chút tình cảm, Nhan Ngọc như vậy thật sự làm Nhan Sắc Sắc hoảng sợ. "Muội muội, cuối cùng là… gặp phải chuyện gì?" Nhan Sắc Sắc lắp bắp nói, bởi nàng cảm thấy Nhan Ngọc hiện tại so với quá khứ càng sắc bén hơn, đã xảy ra chuyện gì? Nhan Ngọc cười khổ, nhẹ giọng kêu lên: "Tỷ tỷ, muội chưa bao giờ gọi tỷ như vậy, bây giờ đối xử tốt với muội chắc chỉ còn mình tỷ tỷ, có lẽ là số mạng của muội, nếu không tàn nhẫn người khác sẽ tàn nhẫn, những mưa gió trước đây, đột nhiên muội cảm thấy không là gì so với tình cảm tỷ muội. Gả cho phu quân, vốn tưởng rằng hắn là trời của muội, không nghĩ tới hắn chỉ lợi dụng muội, cảm thấy cơ thể muội mới mẻ, ha ha, nghĩ thật là buồn cười đến cực điểm." Nhan Sắc Sắc không nói gì. Nhẹ nhàng thở dài. Nhan Ngọc cười, cười đến trong mắt rướm lệ, "Tỷ tỷ, muội muội hy vọng tỷ có thể hạnh phúc, gần đây nghe nói chỗ tỷ cũng gặp chuyện không vui. Nhưng theo muội thấy, Sở công tử, không, phải là Lục Vương gia, người đối với tỷ vẫn là có tâm, bảo vệ khắp nơi." Thở dài nói tiếp: "Nữ nhân chúng ta mệnh khổ, gả cho một người nhất định phải chung thuỷ cả đời, ban đầu muội nghĩ, với dung mạo của muội, hắn nhất định sẽ vì muội mà thần hồn điên đảo, chỉ tiếc muội sai rồi, nữ nhân luôn luôn phải có thời điểm già đi… Vì phiền muộn. Tỷ tỷ… Muội muội… Muội muội xin lỗi tỷ!" Dứt lời, nhào vào lòng Nhan Sắc Sắc, khóc lớn, như một hài nhi không tìm thấy nhà, khiến Nhan Sắc Sắc tim đau như cắt. "Không sao, đừng khóc!" Nhan Sắc Sắc cố giữ bình tĩnh. Lúc này, lòng nàng cũng đã không chịu nổi. "Cha mẹ đều đi rồi, họ… họ đều đi rồi, tỷ, muội sợ!" Nhan Ngọc mơ hồ nói, Nhan Sắc Sắc chỉ có thể vỗ lưng cô, thở dài. "Nhan Ngọc, tiện nhân!" Nhan Sắc Sắc chợt nghe bên ngoài có tiếng người ồn ào, lông mày không khỏi nhăn lại. Ai dám coi thường Vương phi như thế? Thanh âm mềm mại đáng yêu lại vang lên, tự nhiên khiến người khác không vui, nhưng Nhan Sắc Sắc không nghĩ người nào dám to gan chạy đến Nhan phủ náo loạn, chẳng lẽ uy phong của Nhan phủ không còn? Cho dù người đã qua đời, nhưng người còn sống sẽ không chấp nhận bất lực như thế. "Nhan Ngọc, tiện nhân!" Không đợi Nhan Sắc Sắc kịp phản ứng, Nhan Ngọc đã bị người nọ túm đến một bên, ‘bốp’ một tiếng, tát vào mặt Nhan Ngọc, nàng nhìn ra người này là cơ thiếp của Sở Dương, nhưng Nhan Ngọc là Vương phi của Sở Dương? Loạn rồi! Nhất định là người này rất được sủng ái, mắt sáng lung linh, dung nhan xinh đẹp, hoa dung thướt tha, thật sự là khiến kẻ khác hướng tâm về. Nhan Ngọc không phản kháng, chỉ đứng tại chỗ hung hăng trừng mắt nhìn cô ta, xem ra cô ả đã có Tứ Vương gia che chở! Ả kia nhìn thấy Nhan Sắc Sắc, thầm đánh giá nàng, đạm mạc trong ánh mắt lại khiến ả có chút kinh ngạc, tiếp theo cười ha ha nói: "Lục muội à, hay quá, muội đã ở đây." Thanh âm lại mềm mại đáng yêu, ánh mắt đưa tình loang loáng, dù mới vừa rồi còn xông tới vô duyên vô cớ đánh người, ngay lập tức đã xả ra bộ măt khác, phong cách hành xử cũng hai mặt như thế. "Lục muội?" Nhan Sắc Sắc sửng sốt, chợt nhớ ra nàng là Lục Vương phi, vậy là cười nói: "Chỉ là một cơ thiếp nho nhỏ, sợ rằng không thể gọi ta Lục muội, theo lễ nghi e là ngươi phải hành lễ với ta mới được, hơn nữa quên nói cho ngươi, ta không chỉ là Lục Vương phi, còn có một thân phận khác, Đại tiểu thư Nhan phủ, tỷ tỷ của Nhan Ngọc, ngươi làm trò, đánh muội muội của ta một cái tát, bây giờ giải thích thế nào?" Giọng Nhan Sắc Sắc giận dữ, nhưng lại chứa vài phần giễu cợt. Ả kia ngẩn ra, sau đó cười dịu dàng nói: "Đừng nên không biết tốt xấu, ngươi quá lắm là ả Vương phi bị vứt bỏ. . . . . . A!" Ả không ngờ một tiểu thư khuê các có thể ra tay đánh ả, Nhan Sắc Sắc đứng tại chỗ, mỉm cười nhìn ả, dường như người đánh ả là một người hoàn toàn khác. Nhan Sắc Sắc phất tay - lại là một cái tát, chậm rãi nói: "Cái trước là cho muội muội của ta, nàng là thiên kim Nhan phủ, cũng là Vương phi của Tứ Vương gia, há có thể để một nữ tử khác ra tay? Cái thứ hai là cho ta, vô luận thế nào ta vẫn là Lục Vương phi, có thể để ngươi - một cơ thiếp nhỏ nhoi đến xoi mói sao?"