Vài ngày sau, mọi ngõ nhỏ phố lớn thậm chí là các thôn trang xung quanh, đoàn người Lý Trọng Gia đều đi qua. Thanh Thành còn thật nghiêm nghiêm túc túc khảo sát, nghe dân bản xứ nói chuyện phiếm ở vài tửu quán trà tứ, thường thường hỏi một ít vấn đề nhìn như không chút quan trọng nào, rồi tiến thêm một bước lý giải về phong thổ nhân tình ở đây, cuối cùng cho ra kết luận. “Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề.” Thanh Thành kiên định nói với Lý Trọng Gia “Công tử, ngài nói chỗ nào có vấn đề?”Kiếm Nam rất phối hợp làm ra biểu tình cực kỳ tò mò. “Tây Nam xưa nay luôn nổi tiếng về sản xuất thiết khí, nhưng mà, tại Côn Trữ, chúng ta hiếm khi nhìn thấy thiết phô mở cửa buôn bán; lại nhìn thôn trang xung quanh, vụ mùa đã qua, trong nhà cơ hồ đều là đàn bà con gái, các nam đinh khác thì là người già yếu, nhưng trong thành rõ ràng không có nhiều thanh niên như vậy, còn nữa…” Thanh Thành nhìn Kiếm Nam trộm ngáp, cùng Lý Trọng Gia rõ ràng tâm bất tại yên, ngừng nói. Lý Trọng Gia tuy nói cùng Thanh Thành hành động đã nhiều ngày, nhưng lực chú ý của y đặt lên mấy vật nhỏ hơi thú vị còn nhiều hơn, nếm thử chút đặc sản địa phương, dường như thật sự tới đây để du ngoạn. Nếu không phải Thanh Thành tin tưởng nhân phẩm Lý Trọng Gia, nhất định sẽ hoài nghi y lần này tới Tây Nam chỉ để chơi đùa thôi. “Các ngươi không có chuyện gì gạt ta?”Thanh Thành hậu tri hậu giác hỏi. Lý Trọng Gia hơi hơi rũ mắt mắt, xoay xoay chuyển chuyển bạch ngọc lan chỉ trên tay, khiến người khác không đoán được trong lòng y nghĩ gì. Thanh Thành thì nhìn y, trong ánh mắt hắc bạch phân minh viết chữ cố chấp. Kiếm Nam liếc Vương gia nhà mình một cái, bộ dáng mảy may không nghĩ giải thích, đành phải giảng hòa nói, “Thời gian không còn sớm, nên dùng bữa tối.” Thanh Thành quay đầu nhìn ngoài cửa số, phán theo vị trị mặt trời, mặt trời lặn ít nhất còn một canh giờ. Kiếm Nam dường như cũng ý thức được lời của mình không thích hợp, vội vàng sửa đúng, “Điểm tâm ở trà lâu bên cạnh không tồi, bằng không…” “Không thể nói cho ta biết sao?”Thanh Thành đánh gãy lời Kiếm Nam, nhìn Lý Trọng Gia, “Bởi vì nguyên nhân nào đó cho nên không thể nói phải không?” Mắt Kiếm Nam nhìn tâm lỗ mũi, ý định đem cảm giác tồn tại của mình đẩy xuống hàng thấp nhất. Đây là chuyện giữa Vương gia nhà hắn ta cùng công tử, hắn ta vẫn nên bớt chen vào mới tốt. Lý Trọng Gia nhìn thẳng đôi mắt thanh triệt thấu minh của Thanh Thành, y có thể nhìn ra sự tín nhiệm trong đó.Thế nhưng, có một số việc, không nói, trái lại tốt hơn. Lý Trọng Gia đứng lên, y cao hơn Thanh Thành một cái đầu, ánh nhìn nhìn xuống mang theo khí thế uy nghiêm khiến cho người khác không dám khinh thường, “Thái, phó.” Lý Trọng Gia gằn từng tiếng. Thanh Thành nhịn không được lui về sau, hắn không ngờ Lý Trọng Gia sẽ nhắc cho hắn nhớ, ta là Vương gia mà ngươi là Thái phó, hành xử như thế làm Thanh Thành cho rằng, mấy ngày nay ở chung bất quá chỉ là loại biểu hiện giả dối mà thôi, khoảng cách giữa hai người, là không thể vượt qua. “Thanh Thành quá phận.”Thanh Thành cúi đầu, giấu đi biểu tình mất mát, sau đó xoay người rời đi. Kiếm Nam có điểm bất an không yên, Vương gia làm như vậy, có phải có phần quá đáng hay không. Người đọc sách đều là một khỏa thất xảo linh lung tâm, huống chi còn là Thái phó nhu nhu nhược nhược. Kiếm Nam nhìn về phía Vương gia, định khuyên nhủ y; cư nhiên phát hiện, vẻ mặt chưa từng xuất hiện trên người Vương gia kia, đó gọi là gì? Kiếm Nam dò bụng, nghĩ ra một câu, Trướng nhiên bất tri sầu sở khởi, khước thị tình động tâm quải khiên. (hiểu nhưng chả biết dịch ra làm sao = =) Thanh Thành gặp lại Lý Trọng Gia là ở đêm vãn yến do Pháp Lang cử hành, ngày buồn bã tách ra hôm ấy đã qua ba ngày. Nguyên lai, nếu không muốn gặp, liền không gặp nhau.Lý Trọng Gia vẫn như trước vân đạm phong khinh ngồi ở đó, vĩnh viễn là bộ dáng không thèm đếm xỉa đến ai. Sợ rằng bản thân từ đầu chí cuối đều tự hoan tự nhạc, tự oán tự bi, Thanh Thành ủ rũ nghĩ thầm, chờ việc này xong, hết thảy liền trở về nguyên điểm, không, phải là luôn luôn đứng tại chỗ. Lý Trọng Gia vốn không nói, Thanh Thành lại vì tâm sự của mình phiền não, trong lúc nhất thời, không khí vãn yến đều dựa vào một người Pháp Lang quyết định, tự làm vui mình. Vãn yến khó khăn qua đi, Thanh Thành sốt ruột muốn quay về phòng, đi vài bước lại phát hiện Lý Trọng Gia bất động tại chỗ. Pháp Lang mang theo men say cười cười với Thanh Thành, “Ta cùng Vương gia nhất kiến như cố, còn có nhiều chuyện để nói, các ngươi đi về trước đi.” Lý Trọng Gia gật gật đầu, trừ bỏ Kiếm Nam, những người khác đều bị đuổi đi.Thanh Thành cũng không nghĩ nhiều, dù sao Lý Trọng Gia nhất định không việc gì. Nhưng chờ đến tối, Vương gia nói ở lại phủ tướng quân. Thanh Thành tin lời người báo tin “Vương gia uống rượu, không thể trở về.” Nhưng mà, một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày, Lý Trọng Gia cũng chưa quay về, Kiếm Nam cũng thế.Thanh Thành ngồi không yên, vô luận là nguyên nhân thế nào, đây cũng không phải phong cách hành sự của Lý Trọng Gia. “Thái phó đường xa mà đến, không thể tiếp đón từ xa.”Pháp Lang vừa thấy Thanh Thành liền nói ra thân phận thật sự của hắn, khiến Thanh Thành kinh ngạc một phen. “Tướng quân, ” Thanh Thành thẳng vào chủ đề, “Tại hạ vì Vương gia mà đến, mong tướng quân mang tại hạ đi gặp Vương gia.” “Gấp cái gì, ” Pháp Lang một bước kề sát vào Thanh Thành, “Thái phó không định hảo hảo tán gẫu với tại hạ một chút?” Thanh Thành mặt nhăn dời đi vài bước, “Tướng quân thỉnh tự trọng.” “Thật không thú vị, ” Pháp Lang không ép y, ngồi xuống uống một ngụm trà, mới chậm rãi nói, “Ta cùng Vương gia nói một vài chuyện, hợp ý với nhau, Vương gia cao hứng trụ tại hàn xá thêm vài ngày.” “Cái gì?”Thanh Thành không rõ, cũng không tin “Ta muốn gặp Vương gia.” “A, ” Pháp Lang vẫy tay, “Người tới, dẫn thái phó đi.” “Ha hả, tại hạ cung kính trước, mời Vương gia ngài.”Còn chưa thấy nhân ảnh, đã nghe thanh âm truyền tới. Thanh Thành nhìn thấy Lý Trọng Gia ở lương đình hoa viên, cùng một người ngoại tộc cuốn tóc uống rượu. Thanh Thành đến gần bọn họ, Lý Trọng Gia và Kiếm Nam phía sau y bộ dáng còn rất tốt, hắn còn chưa kịp nói, ánh mắt dừng thứ gì đó đang mở trên bàn, Thanh Thành trừng to mắt, đó là —— Bản đồ biên phòng Tây Nam! “Bản vẽ này của Vương gia, chúng ta đã phái người tra xét qua, đích thật là đồ thật.Xem ra Vương gia thành ý mười phần.Đến, vì sự hợp tác của chúng ta cạn thêm một chén!” Người ngoại tộc kia lại rót thêm một chén rượu. Cười ha hả, Lý Trọng Gia cũng ngửa đầu uống cạn một chén. Pháp Lang cười nói, “Các ngươi tán gẫu khoái trá như thế, cũng không chờ ta đến, thật không có ý tứ gì hết.” “Pháp Lang lão đệ, ta đây không phải là nhất kiến như cố với Vương gia sao, đến đến đến, ba người chúng ta cùng nhau uống.”Người nọ thấy Thanh Thành, ánh mắt nhíu lại, “Pháp Lang lão đệ quả thật hiểu rõ ta, còn tìm tiểu mỹ nhân đến bồi rượu?” “Không phải là ta tìm, ” Pháp Lang ngồi xuống vị trí của mình, từ từ nói, “Đây là tự mình tìm tới cửa, bất quá, người ta tìm là Vương gia.” Ngoại tộc cười ám muội, nói với Lý Trọng Gia: “Ai u, diễm phúc Vương gia thật sâu a.” Thanh Thành mắt điếc tai ngơ với đối thoại của bọn họ, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm bản đồ biên phòng, hắn không tin, hắn không tin Lý Trọng Gia sẽ làm ra chuyện như vậy. Hắn nhớ ra tên ngoại tộc kia, chính là địch nhân lớn nhất của vương triều Hi Chính —— Tam vương tử Hãn quốc đại mạc, đã từng tới kinh thành. “Ta chưa giới thiệu với Tam vương tử, ” Pháp Lang chỉ vào Thanh Thành, “Vị này chỉnh là Thái phó đế sư của Hi Chính, lại còn là…” Pháp Lang cười nhẹ, nhìn Lý Trọng Gia. Tam vương tử vuốt cằm nói, “Tiểu mỹ nhân, ngươi cũng nương tựa Hãn quốc đại mạc của chúng ta sao?Ha hả, không hổ là người của Vương gia, thật tinh mắt.” Lý Trọng Gia vẫn không nói, dưới ánh nhìn chăm chú không chuyển mắt của Thanh Thành, y đứng dậy, kéo Thanh Thành vào trong ngực, không để ý thân thể hắn cứng đờ, cúi đầu hạ xuống vài cái hôn ở cổ hắn, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói, “Chờ ta.”, rồi buông Thanh Thành ra, bảo người đưa hắn vào trong phòng của mình. Thanh Thành nhìn tình hình này liền hiểu ra lo lắng của mình trở thành sự thật. Lý Trọng Gia cùng Tây Nam, Hãn quốc đại mạc cấu kết mưu phản, với ba cỗ thế lực này cùng nhau tiến công Hi Chính, chỉ sợ thiên hạ sẽ đại loạn, sinh linh đồ thán. Nhưng, Thanh Thành không tin, hắn muốn nghe chính miệng Lý Trọng Gia giải thích. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Canh hai~ canh ba có thịt lạt…