Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, tất cả mọi người khẩn cấp lao ra trường học.Nghênh Thu theo sát các bạn học trong lớp cùng bước ra khỏi phòng học cho an toàn. Lần này cô khôn ngoan hơn, không đi một mình. Các cô đi đến cửa hàng tiện lợi ở gần trường, mục đích chỉ có một... "Chòm sao Sư Tử, tích cực tiến thủ, hoạt bát cởi mở, trời sinh lạc quan, là chòm sao tôn quý nhất đó!" Bạn học Lam lên tiếng – là khách hàng thân thiết của 7-11(1*), bởi vì chỉ cần 7-11 ra bất kỳ bộ sưu tập mới nào, nhất định trong thời gian ngắn cô sẽ có được một bộ. "Wow!" Toàn bộ nữ sinh đều phát ra tiếng kêu thán phục. "Nhìn xem trong tay các cậu là chòm sao nào." "Ừm, xem thôi." Mọi người rất nhanh xem cá tính chòm sao được in trên những tấm thẻ đánh dấu sách(2*) đang cầm trong tay, thuận tiện xem bên cạnh mình có người thuộc chòm sao đó hay không. Thẻ đánh dấu sách in thông tin chòm sao và hình gấu Pooh(3*) mà 7-11 mới vừa tung ra, như một mồi lửa thiêu đốt các nữ sinh ở học viện Nam Thánh, “hot” cực kỳ, cho nên bọn họ liền đến 7-11 mua đồ, chính là muốn tập hợp đủ bộ 12 thẻ đánh dấu sách có thông tin chòm sao. Cầm trong tay thẻ đánh dấu sách in hình gấu Pooh, Nghênh Thu hưng phấn mở ra, phát hiện bên trong là chòm sao Bọ Cạp. Chòm sao Bọ Cạp, luôn thấu hiểu, yêu hận rõ ràng, khí chất thần bí, đôi mắt thâm thúy, chứa đầy bí ẩn. Ưm... Cô mím môi suy tư rất lâu, thế nào lại cảm thấy những chữ ghi trong thẻ này dường như rất giống người kia? Cô chưa bao giờ hỏi Nhị vương gia sinh tháng nào, sẽ không trùng hợp đến thế chứ? Ngay lúc Nghênh Thu muốn mở tấm thẻ còn lại thì tiếng còi xe hơi ở phía xa vang lên đầy hung hăng. Thật là, người nào không biết phép tắc? Nơi này là gần trường học, lại còn ấn còi to như thế, làm thế nào mà có được bằng lái? Nghênh Thu vừa lẩm bẩm trong miệng, tay thì bận rộn đem tấm thẻ còn lại mở ra, nhưng có một chút khó khăn để mở... Ngay lúc cô đứng ở ven đường ra sức vật lộn với cái thẻ trên tay thì tiếng còi xe tiến lại càng gần, nhưng cô không ngẩng đầu nhìn xem là người nào thiếu đạo đức. Đột nhiên, một ngón tay đụng nhẹ sau lưng cô, lúc này mới khiến cô ngước mặt lên, phát hiện sau lưng là một nam sinh trông nhút nhát. Nói nhút nhát là bởi vẻ mặt của anh ta, anh ta còn nói chuyện âm thanh thật nhỏ. "Cái kia... *&^^%$, hẳn là &#^%@." "A?" Cô khó hiểu, cô nghe không rõ, có thể nói lại lần nữa xem sao? Thật sự là làm khó anh ta bởi vì anh ta đang thẹn thùng! Đáng giận, chắc là do tiếng ồn từ còi xe của người kia tạo ra. Nam sinh kia đã quyết định làm người tốt, liền làm đến cùng! Anh ta đến gần bên tai Nghênh Thu, thanh âm thế này mới rõ ràng, chỉ nghe được anh ta nói: "Chủ nhân chiếc xe kia hình như là tìm cậu." Nghênh Thu lập tức nhìn về phía tạo ra tiếng ồn, thấy một chiếc xe thể thao màu bạc, phát hiện tiếng còi xe đã ngưng lại. Nó chấm dứt nguyên nhân là bởi vì chủ nhân của nó đã ra khỏi xe, hướng về nơi cô đứng với cái mặt giận dữ, tiêu sái đi tới. Nam sinh kia thấy thế, cho dù nhút nhát thế nào cũng biết nguy hiểm đang tiến đến gần, ngay tại chỗ lập tức xoay người như kiểu nhà binh, sau đó nhanh như chớp chạy trối chết. Lan Khang giống như bắt gian tại trận, trừng mắt, thoáng cái liền không nhìn thấy bóng lưng. Thằng nhóc khốn khiếp, chạy trốn nhanh như vậy! "Anh..." Nghênh Thu chưa kịp dứt lời, đã bị Lan Khang kéo đi giống như chó mèo, lôi đến bên chiếc xe vừa phát ra tiếng ồn, mở cửa và nhét cô vào trong. Như thế không được, toàn bộ mọi người sẽ biết cô và người đàn ông không lễ phép này có quen biết, quá mất mặt. Cô tức giận tính mắng anh, đã thấy anh vừa tiến vào trong liền lập tức khởi động xe, tiếp theo tựa như hỏa tiển lao ra, hại cô không cẩn thận cả người bị đập vào cái ghế sau lưng. "A!" Không nghĩ tới ghế dựa lại không được lắp đặt tốt, bị cô va chạm như vậy, cả người cô và ghế cùng nhau nằm ngửa. Cô giãy dụa muốn ngồi lên thì lại nghe bên tai truyền đến âm thanh lạnh lùng ra lệnh, "Không cho phép." "A?" "Cứ nằm như thế, không cho phép." "Nhưng nếu nằm như vậy tôi sẽ say xe..." "Không cho phép tranh luận." "Tôi không có..." "Chờ chút, em còn một món nợ chưa tính với bổn vương." Ô! ô! Không thể nào! Cô không phải lại đắc tội hắn chứ? Cô như thế nào không phát hiện? Cô thật sự không quen nằm trên ghế xe, nhưng xe sang không hổ là xe sang, cơ hồ cảm giác mặt đường xóc nảy cũng không có, nằm trên cái ghế được bọc bằng da trâu cao cấp, cô vẫn cố nghĩ rốt cuộc mình đã chọc giận hắn ở điều gì? Không thèm suy nghĩ nữa, cô nhắm mắt lại ngủ. Đến khi nghe thấy tiếng xe dừng lại, cô mới tỉnh giấc, con ngươi mở to, phát hiện khuôn mặt lạnh như băng đối diện với mình. "A ——" Cô nhịn không được phát ra tiếng thét chói tai đầy sợ hãi, giống như gặp quỷ. Lan Khang khẽ nhíu mày, sau đó vươn tay bóp cái mũi của cô, lập tức cô không thể hô hấp, cũng không thể hét lên. "Không được kêu, khi đó bổn vương mới buông ra." Thấy cô gật gật đầu, anh mới buông tay ra. Cái mũi nhất thời được tự do, liền hít lấy một ngụm lớn không khí, bàn tay to của anh thừa dịp này nắm cái cằm xinh xắn của cô, không cho cô có cơ hội hỏi anh bọn họ hiện đang ở nơi nào. "Nói, vừa rồi tên nam sinh dán mặt sát vào em là ai? Tên gì? Ở đâu? Là thế nào trong lớp học? Quan hệ với em đến đâu? Hắn có biết em phát sinh quan hệ với bổn vương, không còn là thiếu nữ thuần khiết nữa hay không?" Không nói nên lời... cô thực rất muốn cho nam nhân cuồng vọng tự đại này một cái tát, mặc kệ khuôn mặt tuấn mỹ cao quý tự tôn của anh có bị thương hay không, bởi vì anh cũng có thể tùy tiện tổn thương người khác, không kính trọng người khác do đó không đáng được người khác kính trọng lại. Vấn đề là cô… Không đủ dũng khí. "Này! Tôi được nam sinh khác yêu thích có quan hệ gì? Người yêu thích tôi, nhất định không phải là loại người giống như anh, động một chút là…" Cô nói đến giữa chừng thì im bặt không nói nổi nữa, bởi vì trước mắt cô gương mặt tuấn mỹ như thiên sứ liền biến thành ác ma, đáng sợ hơn là từ ác ma lại biến thành Đại Ma Vương. Cô lại chọc giận hắn rồi. "Ý em là nói bổn vương động một chút là đối với em ra làm sao, em rất không thích?" Anh chậm rãi tới gần cô, cái cảm giác uy hiếp bức người này làm cô sắp không thể hô hấp. "Hoàn… Hảo." "Hoàn hảo?!" Anh gằng giọng, hiển nhiên không hài lòng câu trả lời của cô. "Được rồi, được rồi! Tuy rằng tôi cảm thấy anh thực bá đạo, nhưng anh vẫn là yêu thương tôi thật, cho nên anh không cần lo lắng tôi sẽ cùng nam nhân khác thế nào! Muốn đối phó anh, tôi không có khả năng đó." "Ừm! Này còn thiếu nhiều lắm." Câu trả lời của cô tuy không làm cho anh hài lòng lắm, nhưng vẫn có thể chấp nhận, anh rốt cục đã trở lại chỗ ngồi của mình, "Em đã thừa nhận bổn vương thương em, bổn vương sẽ thương em nhiều nhiều một chút!" Từ băng ghế phía sau anh lấy ra một túi giấy, toàn bộ không gian nho nhỏ liền tràn ngập mùi khoai tây chiên cùng gà rán. "Wow! MacDonald, tối hôm nay ăn MacDonald sao?" "Ngày hôm qua không phải em nói muốn ăn đấy sao?" "Đúng vậy!" Cô giống như trẻ con vui vẻ mở túi giấy ra, sau đó lấy ra một cọng khoai tây chiên vàng óng ánh cắn một cái thật to. Tại sao có người có thể đem thứ đồ ăn không tốt cho sức khỏe này trở thành sơn hào hải vị ăn ngon đến như vậy? Mà anh điên khùng lại đi hâm mộ cái cọng khoai tây bị miệng nhỏ của cô nhấm nuốt! "Ngon đến thế sao?" "Ừm! Mẹ và chị lớn không muốn tôi ăn đồ ăn bên ngoài, nhất là mấy thứ như chiên rán này, nói là không tốt cho thân thể, có điều chị Nghênh Hạ thỉnh thoảng lén bọn họ mua cho tôi ăn, nhưng cũng không nhiều lắm, bởi vì chị ấy sợ tôi trở nên béo sẽ không có người thích." Nhìn dáng người tròn trịa đáng yêu của cô, trong lòng anh đột nhiên xuất hiện loại ý tưởng hoang đường, có nên nuôi béo cô bằng cách mỗi ngày mua gà rán cùng khoai tây chiên hay không? Như vậy sẽ không tập trung một đống lớn ruồi bọ bay tới trêu chọc cô nhóc của hắn. "Anh có muốn ăn không?" Cô cầm một cọng khoai tây đưa đến miệng anh, hành động vừa đơn thuần vừa đáng yêu quyến rũ tim anh. Anh hé miệng đem cọng khoai tây xốp giòn trong tay cô cắn, sau đó chậm rãi nhai, rồi nuốt xuống gợi cảm vạn phần. Nghênh Thu phát hiện mình cư nhiên si ngốc nhìn môi anh khêu gợi, lại nhìn đến cọng khoai tây lướt xuống run run trong yết hầu của anh, làm cô thiếu chút nữa chảy nước miếng. Làm sao mà cổ nhân trước mắt ngay cả ăn cũng có thể làm cho người ta muốn phạm tội như vậy? Cô không thể tin được chính mình thật sự bị môi anh nhiệt tình hôn qua, lại còn được hưởng thụ không ít dục tiên dục tử vui thích… Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng đỏ bừng. "Như thế nào? Không muốn ăn sao?" Nụ cười của Lan Khang làm cô tỉnh lại, bắt gặp vẻ mặt hắn đầy ái muội, biết anh nhất định nhìn ra bí mật trong lòng mình. Cô vội vàng quay đầu không nhìn, "Có! Tôi còn muốn ăn." Hơn nữa quyết định không cho anh ăn tiếp. Chợt đột nhiên, cô mở to mắt, không thể tin được ở ngoài cửa sổ… "Nơi đó có…" Lan Khang theo tầm mắt của cô tiến đến bên cạnh, anh bất chợt tới gần khiến cô quên mất mình định nói gì. "Con người ngày nay thật can đảm, có thể thân mật ở nơi hoang dã." "Vậy sao anh còn lái xe đến nơi đây?" Cô hỏi lại, nghiêm túc phê phán anh. Chỉ thấy anh cười xấu xa, không nói lời nào. Căn bản chính là Tư Mã Chiêu dụng tâm —— người qua đường đều biết. "Mơ tưởng." "Bổn vương có nói muốn làm gì sao?" Anh còn cố ý giả bộ mang vẻ mặt vô tội, thật sự là đủ. "Hôm nay không phải ngày ước định, hơn nữa tôi còn chưa ăn no, cho nên không thể." "Bổn vương vừa rồi không có nói muốn làm gì em, chỉ là tin tức hôm nay cho biết có mưa sao băng, muốn đưa em đi xem, lại bị em oan uổng, bổn vương thật là đáng thương!" Cô một chút nghe cũng không ra cảm giác đáng thương từ trong miệng của anh. Nghênh Thu trừng mắt nhìn bộ dạng anh than thở. Đừng nên tin! Nhị vương gia bá đạo này, anh không phải luôn bắt nạt cô sao, chọc cho cô tay chân luống cuống, xấu hổ đến không có chỗ trốn mới vui vẻ, anh như mèo vờn chuột mà con chuột lại chính là cô. Cô mới là người đáng thương! Thời điểm cô chuẩn bị há mồm cắn một ngụm thịt gà, bất chợt một vệt sao băng thật to lướt qua trước mắt, mỹ lệ lại sáng rực rỡ làm cô quên mất việc ăn chân gà, cô chậm rãi buông mỹ thực trong tay ra, sau đó vạn phần cảm động lại thấy một vệt kế tiếp lại một vệt xẹt xuống tạo thành mưa sao băng. "Wow! Đẹp quá đi!" "Bổn vương không có lừa em?" Lợi dụng khe hở anh liếc cô một cái, Nghênh Thu có chút ngượng ngùng nói: "Thực xin lỗi! Tôi không phải cố ý hiểu lầm ý tốt của anh." "Biết sai thì tốt rồi." Nói xong, anh nghiêng người qua đem cái ghế của cô hạ xuống phía sau. "A! Anh muốn làm gì?" Chợt đột nhiên, bên tai cô truyền đến âm thanh khúc kha khúc khích, rất rõ ràng nghe được chiếc xe bên cạnh chấn động, hơn nữa cô còn nghe được cách vách xe mơ hồ có tiếng rên rỉ một đôi nam nữ trong xe. "Anh mơ tưởng." Cô không cần ở đây biểu diễn. Nhưng anh đem cô nằm xuống cái ghế đã bị hắn hạ xuống, sau đó mui xe được mở ra, mưa sao băng đầy trời xuất hiện mỹ lệ ở trên đỉnh đầu, cô chỉ cần nằm là có thể chiêm ngưỡng toàn bộ cảnh đẹp mộng ảo. Nhìn sang bên cạnh, anh cũng nằm xuống, lẳng lặng thưởng thức sao băng đầy trời, cùng nam nhân ngắm sao, cô cảm thấy mình có thể ném thể diện đi được rồi. Chờ một chút! Không biết hắn sẽ giễu cợt cô như thế nào? Lan Khang chậm rãi xoay đầu lại, đưa tay vuốt ve mặt của cô, "Muốn bổn vương sao?" "Tôi nào có…" Cô vội vàng thanh minh, nhưng anh căn bản không có nghe lọt lời cô. "Được rồi, bây giờ ngoan ngoãn ngắm mưa sao băng đi! Không cần ngắm bổn vương, bổn vương biết mình rất tuấn tú." Tên nam nhân tự kỷ này. "Đúng rồi, anh có biết mình thuộc chòm sao nào không?" "Không rõ lắm." "Vậy anh sinh ra lúc nào? ( Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Quốc lịch nha!" Cô đặc biệt cường điệu, bởi vì cô biết cổ nhân đều là nói nông lịch. (quốc lịch chính là lịch dương, nông lịch là lịch âm) "Ngày 29 tháng 10." Anh biết người hiện đại đều lấy ngày dương làm sinh nhật. Quả nhiên là chòm sao Bọ Cạp. "Như thế nào? Muốn hỏi ngày sinh để chơi trò ghép thành đôi sao? Bổn vương và em nhất định rất xứng đôi ." "Không biết tốt xấu." Cô khinh thường hừ nhẹ, khiến anh cười vui vẻ. Cười cái gì cười? Nghĩ cười như vậy thì có thể làm cho trái tim cô thổn thức sao? Không có cửa đâu. Nghênh Thu dùng sức bỏ tay hắn ra, vừa nhìn trời đầy mưa sao băng, ở trong lòng cầu nguyện, cầu nguyện xong rồi lại vui vẻ gặm chân gà. Sau đó như là nghĩ đến nguyện vọng mới gì đó, cô lập tức buông chân gà trong tay ra, tiếp tục chắp tay trước ngực hứa nguyện. Lan Khang nhìn cô không ngừng bận rộn, cử chỉ cực kỳ đáng yêu. Nghe được cách vách xe truyền đến tiếng rên rỉ khi có khi không, còn có tiếng chấn động của xe không ngừng, anh lập tức quyết định muốn trở về đập lão tam một trận. Dám chọn địa điểm bại hoại lòng người như vậy, làm cho anh mang nhóc con đến xem mưa sao băng cũng không yên ổn! Hiện tại khá tốt, bé con xem ra rất vui vẻ, nhưng anh hiện lại bị dục hỏa trêu chọc đốt người. Anh không muốn cô nhóc đáng yêu nghe được tiếng rên của gã đàn ông thối đó, cho nên chỉ có thể cố gắng đem toàn lực chú ý đặt ở mưa sao băng. Anh vốn kiềm chế rất khá, đúng lúc bắt gặp cô đang mở miệng, hàm răng thẳng tắp và trắng bóng cắn miếng thịt gà chứa nhiều nước, cái lưỡi thơm tho màu hồng còn vươn ra khẽ liếm môi… Anh cảm giác được mình bị cô cắn cắn, gặm gặm. Đáng chết! Anh hoả tốc điều chỉnh chổ ngồi, sau đó khởi động xe. "Như thế nào, muốn đi sao?" "Ừm!" "Vì sao? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Đúng! Chuyện lớn." Anh vẻ mặt thành thật trả lời. "Chuyện gì?" "Dập lửa."