Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi
Chương 85
Edit: Lạc Thanh Như Thủy
Beta: Thủy Lưu Ly
Nghe nàng gọi, hai mắt Ninh Liên lộ ra vô hạn phong tình, cũng không trả lời nàng mà nhanh tay điểm huyệt đạo của nàng, ý đồ không cho nàng cử động, sau đó hắn chậm rãi vuốt ve dọc theo gương mặt nàng, từng chút, chút một di chuyển xuống dưới. Đặc biệt những nơi từng là vết thương trên người nàng lại càng nhẹ nhàng vuốt ve.
Mà khi dời đến vị trí then chốt, tên lưu manh chết bằm nhà hắn lại trực tiếp cởi tấm thảm trên người nàng ra!
“Cửu gia, Cửu gia, ngươi phải tỉnh táo, ngươi nhất định phải khắc chế. Ngươi bình tĩnh một chút được không, ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ đấy!! Ngươi mau dừng tay! Dừng tay... Ngươi! Cái tên lưu manh đáng chết nhà ngươi, nếu ngươi dám đi xuống một tất nữa thì ta sẽ bổ ngươi làm đôi… Oh NO, sự trong sạch của ta, tương lai của ta, Ninh Liên chết tiệt, ngươi mau ngừng tay, có nghe hay không, ngừng tay... Cứu mạng... Phi lễ... Người đâu mau đến cứu mạng...”
Chu Vô Tâm bị hành động của Ninh Liên làm mất hết kiên nhẫn, liên tiếp không ngừng la to, lại không chú ý vẻ mặt hắn lúc này đã chuyển thành một loại đau lòng và nghiêm túc chưa bao giờ có.
Cũng không phải khi nam nhân nhìn thấy nữ nhân trần trụi sẽ xảy ra chuyện gì. Ánh mắt hắn dừng trên mỗi vết thương mới cũ, đậm nhạt trên người nàng, mỗi một lần chạm tới, trong lòng hắn luôn suy đoán vết này là do cái gì tạo ra.
Trước khi quen biết nàng, hắn chỉ biết trong quá khứ nàng thường bị người ta chèn ép, bắt nạt cho nên trên người khó tránh sẽ có chút ít vết thương, nhưng mà hắn lại không ngờ rằng, chút ít đó lại nhiều như thế!
Gần như lít nha, lít nhít che kín khắp da thịt. Hắn thật khó có thể tưởng tượng được, sau những lần phải gánh chịu nhiều đau đớn như vậy nàng phải làm cách nào mới có thể giữ nguyên nụ cười rạng rỡ trước mặt người khác, khiến người khác nhìn không ra kẻ hở, nhìn không ra nàng đã từng nguy hiểm đến tính mạng.
Bất kết xảy ra chuyện gì, từ đầu tới cuối nàng đều lấy tâm trạng lạc quan tích cực mà đối mặt. Không ai có thể dễ dàng nhìn thấy sự đau khổ và bi ai của nàng, mà nàng cũng không lợi dụng sự đáng thương của mình để tranh thủ sự đồng tình từ những người khác. Nhưng mà, nhìn nàng như vậy, hắn lại càng cảm thấy đau lòng.
Đúng vậy là vô cùng vô cùng đau lòng, cũng vì thế mà từ sâu trong lòng hắn mới xuất hiện dục vọng muốn bảo vệ nàng thật tốt.
Chu Vô Tâm sao có thể đoán được lúc này Ninh Liên đang nghĩ gì, nàng chỉ cảm thấy bản thân mình đang bị Ninh Liên chiếm tiện nghi. Nàng không có cách nào khiến bản thân bình tĩnh được, mà càng không bình tĩnh nàng lại càng phải để Mã Cảnh Đào* nhập xác mới là biểu hiện bình thường.
(* tên diễn viên: chắc ý nói nữ chính để MCĐ nhập để giả điên à)
Vốn Ninh Liên vẫn vì vết thương trên người nàng mà đờ ra, nhưng sau khi nghe tiếng la hét chói tai của nàng, hắn mới dần lấy lại tinh thần.
Trải qua mấy ngày này, vì muốn cho nàng tăng cân hơn một chút, hắn đều không ngừng ép nàng ăn thật nhiều thức ăn bổ dưỡng, nhưng mà số thịt trên người nàng vẫn không thấy tăng thêm bao nhiêu. Ninh Liên dời mắt khỏi những vết thương ấy, lấy tay đặt trên eo nàng và cánh tay nàng mà nhẹ nhàng nhéo nhéo. Nhìn thân thể gầy yếu của nàng, ý cười trên mặt hắn càng thêm dịu dàng, giọng nói trầm ấm bắt đầu trêu chọc: “Sờ trên người nàng đúng là một chút cảm giác đều không có.”
Chu Vô Tâm vừa nghe đến đây, lập tức nổi giận đùng đùng quát hắn: “Người ta có cảm giác hay không thì mắc mớ gì tới ngươi, muốn tìm cảm giác thì đi phiêu kỹ* đi. Ngươi, lập, tức, thả, ta, ra, ngay!”
(*phiêu: chơi đùa, kỹ=kỹ nữ.)
“Tiểu yêu tinh, hỏa khí (tức giận) cũng không nhỏ.” Ninh Liên kề môi sát bên tai nàng nói một câu, rồi từ từ di chuyển từ tai đến cổ của nàng, khiến sắc mặt nàng lập tức đỏ bừng.
Trong khi Chu Vô Tâm bị hắn chọc cho nổi giận đùng đùng, hắn lại vô cùng bình tĩnh chống hai tay giam nàng chính giữa, yên lặng nhìn nàng, sau đó, từ từ, vẻ mặt mê hoặc, cúi người lại gần nàng…
Nhìn gương mặt hoa đào của tên nào đó càng lúc càng gần mình, trong lòng Chu Vô Tâm căng thẳng gào thét: Xong, chẳng lẽ sự trong sạch của ta lại bị tên Ninh Liên lưu manh mưu này phá hủy sao!!!
Ninh Liên nhìn gương mặt pha lẫn phẫn nộ, không cam lòng, lo lắng và bất đắc dĩ của nàng rất buồn cười. Chẳng qua vẻ mặt này gì cũng có lại tuyệt đối không có đau lòng hay khổ sở.
Nếu như hôm nay hắn đem nàng ăn sạch, nàng sẽ làm sao đây?
Lúc mặt Ninh Liên chỉ còn cách nàng khoảng một tấc, Chu Vô Tâm quyết tâm, nhắm chặt mắt lại. Không phải người ta nói nếu bị cưỡng bức mà không thể phản kháng vậy thì học cách hưởng thụ đi còn gì. Chẳng qua nàng vẫn quyết định, một khi Ninh Liên chiếm lấy thân thể nàng, nàng tuyệt đối phải nhân cơ hội này mà phế luôn lão nhị của hắn, để cả đời này hắn sẽ không bao giờ có cơ hội đi chiếm lấy cơ thể của một ai khác nữa.
Kết quả là, Chu Vô Tâm dùng tinh thần bi tráng của tráng sĩ đối đầu với sinh tử nói với Ninh Liên: “Đến đây đi, ta đã chuẩn bị kỹ càng, đừng làm quá đau!”
Ninh Liên nghe thấy nàng nói như vậy, suýt nữa giật mình mà ngã nhào qua một bên. Hắn bỗng nhiên chống người dậy, mở miệng cười sặc sụa đến nửa ngày mới dừng lại được. Hắn ngả ngớn nâng cằm nàng: “Sao vậy? Vọng tưởng bản vương sẽ làm gì nàng hả?”
Biểu hiện này của ngươi chẳng phải cũng có ý như vậy sao?
Ninh Liên thả cằm nàng ra, hoàn toàn rời khỏi người nàng, bình tĩnh lạnh nhạt tiếp lời: “Chẳng phải bản vương vẫn thường khuyên nàng, là người, nên tự mình biết mình mới tốt sao!”
Hừ, còn nói là do nàng nghĩ nhiều. Nàng cũng thừa nhận tư tưởng của nàng hơi đen tối, nhưng loại hành động tràn ngập sắc thái mờ ám này của hắn không phải hướng đến chuyện XXOO sao!!!
Quên đi, nàng đấu không lại hắn. Vì thế nàng quyết định nhắm mắt làm ngơ.
“Ai nha, bản vương mệt mỏi, nàng đi về đi, đừng tiếp tục nằm trên giường bản vương nữa. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hình thượng của bản vương đấy.”
Nàng nói mà, mỗi lần hắn mở miệng đều có thể khiến người khác phát điên.
“Ngươi giải huyệt cho ta trước!”
“Trước kia không phải nàng vẫn khăng khăng cường điệu lúc nào bản vương cũng chỉ biết đùa giỡn lưu manh sao? Ha hả chẳng qua đời này ngoài đùa giỡn lưu mạnh bản vương còn biết cả điểm huyệt nữa. Bản vương không làm nàng thất vọng nhỉ!”
Còn dám cố ý chỉnh nàng như vậy!!!!
Cả người Chu Vô Tâm không thể động, chỉ có thể mở miệng nói chuyện: “Ngươi không giải huyệt thì làm sao ta trở về được
Ninh Liên ngoảnh mặt làm ngơ với nàng. Hắn đi vòng quanh phòng một vòng, sau đó, trực tiếp cởi áo ngoài bước lại gần giường: “Ai nha, không ngờ nàng lại thích giường của bản vương như thế, nếu nàng đã không đi thì bản vương cũng không thể bắt nàng đi được, vậy, chúng ta cùng ngủ đi.”
Nói xong còn đầy thâm ý thổi tắt nến, trực tiếp nằm xuống ngay cạnh nàng.
“Đồ lưu manh.” Trong lòng Chu Vô Tâm không ngừng nghiến răng nghiến lợi mắng chửi. Nàng thật sự cảm thấy sai lầm lớn nhất đời này của nàng chính là quen biết Ninh Liên! Nàng còn ở bên cạnh hắn thêm ngày nào thì tuổi thọ nàng sẽ càng tiêu hao nhanh chóng chừng ấy.
Nàng cứ nghĩ sau khi nằm xuống hắn sẽ lại dùng ngôn ngữ kích thích nàng, lại không ngờ hắn chỉ nằm xoau lưng với nàng, sau đó cũng không truyền ra âm thanh gì khác nữa. Nàng nhẹ giọng gọi hai tiếng hắn cũng không đáp trả, chắc là vì quá mệt nên hắn ngủ quên, nhỉ? Thấy vậy nàng cũng xem như tạm thời yên lòng, chẳng qua, lúc nàng an tâm chưa được bao lâu thì Ninh Liên đã lạnh mặt quay qua giải huyệt cho nàng, để nàng lập tức rời đi.
Sau khi bày ra tính khí nắng mưa thất thường thì hắn lại xem như chưa có chuyện gì xảy ra? Hừ, đúng là nàng chưa từng thấy ai vô lại như hắn.
Chu Vô Tâm biết mình được thả thì nào dám kéo dài thời gian nữa, nàng vội vàng túm lấy tấm thảm bọc quanh thân mình, rồi chạy mất, hoàn toàn không dám ở lại thêm một giây chỉ vì sợ hắn sẽ đổi ý muốn bắt nàng ở lại lần nữa.
Mà khi nàng chạy khỏi phòng hắn một đoạn khá xa, không hiểu sao ngọn đèn đã tắt lại đột nhiên sáng lên. Ninh Liên tùy tiện kéo lấy một cung nữ có bộ dạng không tệ lên giường. Ngọn nến lại phụt tắt lần nữa… (=.=!!!)
Đối với Ninh Liên mà nói, có một vài nữ nhân hắn muốn làm gì thì làm, bởi những người đó chỉ là dụng cụ để hắn tiết dục, mà những người bị hắn xem là kẻ ấm giường ấy, hắn sẽ không bao giờ thừa thãi tình cảm dành cho họ.
Nhưng lại có một số, là bởi vì không nỡ cho nên hắn đều cẩn thận quý trọng từng li từng tí. Nếu người đó không cam tâm tình nguyện cùng hắn, thì hắn tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng nàng.
Vì lẽ đó, hắn thả Chu Vô Tâm đi.
Hắn muốn có một ngày nàng sẽ cam tâm tình nguyện nằm trong lòng hắn mà không phải do hắn dùng bất cứ thủ đoạn gì đến ép buộc, nếu không mọi chuyện sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hơn nữa, hắn làm như vậy cũng không thể chứng minh mị lực của chính mình.
Đường đường là Cửu gia cao cao tại thượng, mị lực phi phàm như hắn, hắn không tin trên đời này còn có nữ nhân mà hắn không bắt được!
Sau lần bị Ninh Liên đùa giỡn, Chu Vô Tâm tức giận đến mức liên tiếp mấy ngày cứ hễ nhìn thấy hắn đều sẽ đi đường vòng. Cũng may Ninh Liên cũng không quá bận tâm về nàng, cho nên mấy ngày nay của nàng xem như là khoảng thời gian thanh tĩnh hiếm thấy từ khi nàng quen biết hắn.
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
10 chương
23 chương
105 chương
98 chương