Edit: Lạc Thanh Như Thủy Beta: Thủy Lưu Ly Ngày hôm đó, Ninh Thuần vốn biến mất nhiều ngày rốt cuộc cũng trở về phủ. Lúc trước do Chu Vô Tâm thường đến đưa cơm cho hắn nên đã tình cờ trở thành chỗ quen biết với quản gia ở đây, cũng vì thế mà khi Ninh Thuần trở về, quản gia lập tức phái người đến thông báo Chu Vô Tâm biết, để nàng nhanh chóng đến cày độ tồn tại. Chu Vô Tâm nghe thấy hắn trở về, vội vàng bỏ hết mọi chuyện qua một bên, chạy đến phủ Ninh Thuần, vừa thấy được hắn, nàng đã gấp gáp gáp hỏi: “Có tra được hung thủ không?” Ninh Thuần đăm chiêu nhìn nàng. Sau khi Thái tử chết, nàng trở nên cố chấp, thề nhất định phải tìm cho bằng được hung thủ, chứ không như trước đây, khi gặp mặt hắn chỉ chăm chăm hỏi hắn muốn ăn cái gì, thích cái gì. Thật ra Ninh Thuần vô cùng không thích bộ dạng hiện tại này của nàng. Hắn thà rằng nhìn thấy dáng vẻ vô ưu vô lo trước kia của nàng còn tốt hơn tình trạng thời thời khắc khắc tự dằn vặt mình vì đoạn ký ức mất đi vì người nào đó. Có điều, hắn cũng đâu thể làm gì, vì chính bản thân hắn cũng không thể quên được những người đã mất. Ninh Thuần im lặng trong chốc lát, sau đó lắc đầu một cái, trả lời nàng: “Không có.” Vẻ mặt Chu Vô Tâm lộ rõ thất vọng, nàng hít sâu một hơi: “Tiểu Ninh Thuần, một ngày nào đó, chàng sẽ tra ra hung thủ đúng không?” Ninh Thuần nhìn một một chút, rồi đột nhiên đứng dậy. Vấn đề này, quá nặng nề, cũng quá khó để trả lời. Hắn không thể cho nàng biết bất cứ câu trả lời khẳng định chắc chắn nào. Giống như năm đó Thái tử cũng đã nói với Chu Vô Tâm, trong hoàng cung này, có vài việc có thể nói, nhưng cũng có vài việc không thể nhắc đến, cho dù bị dày vò đến mục nát, rối bời cũng không được đề cập đến một chữ. Biết càng ít thì bản thân càng an toàn. Năm nay mùa đông đến Kinh thành muộn hơn so với năm ngoái một chút. Ninh Thuần chắp tay lại gần cửa sổ, nhìn những cành cây trơ trụi ngoài cửa, đột nhiên nói với nàng: “Ta hi vọng ngươi có thể vui vẻ hơn.” Nghe được câu này, Chu Vô Tâm sửng sốt, trên mặt thiên biến vạn hóa. Ninh Thuần xoay người lại, bình thản nhìn nàng. Nàng không phải là loại nữ tử khiến người ta vừa gặp đã cảm thấy kinh diễm, nhưng mà, chân mày nàng, ánh mắt nàng, lại mang lại cảm giác rạng rỡ tràn ngập sức sống, càng nhìn lâu càng dễ bị cảm giác này mê hoặc. Đặc biệt là lúc nàng cười, nụ cười ấy như căn bệnh truyền nhiễm, sẽ làm cho mọi người xung quanh nàng không tự giác mà cảm thấy vui vẻ lây. Nàng như vầng thái dương rực rỡ vậy. Vì thế Ninh Thuần hi vọng nàng có thể thoát khỏi bóng ma, mạnh mẽ đứng dậy một lần nữa mà không phải như bây giờ, chỉ biết dùng sự bận rộn để làm chính mình quên đi tất cả. Ninh Thuần là người quen làm theo ý mình. Sống chết của người khác, là buồn hay là vui, xưa nay hắn chưa từng hỏi đến, cũng chưa từng để vào mắt. Nhưng Chu Vô Tâm chính là một ngoại lệ. Đối với một người chỉ mới quen biết trong một thời gian ngắn ngủi mà nói, hắn không hiểu vì sao khi nhìn thấy bộ dạng này của nàng sẽ cảm thấy rất khó chịu, cũng không hiểu vì sao chính mình hết lần này đến lần khác lại ra tay giúp đỡ nàng, giống như đây là việc hắn phải làm vậy, không chút nào cảm thấy không thích hợp hay miễn cưỡng. Nhưng nếu là trước kia, hắn chắn chắn bản thân sẽ không quan tâm nhiều như vậy. Tuy rằng lúc bắt đầu đúng là nàng đã làm hắn dao động, nhưng nói cho cùng hắn đã thề suốt đời không cưới. Cứ xem như hắn thật sự có chút tình cảm với nàng thì sao? Chẳng lẽ muốn hắn tiếp tục ở cùng một chỗ với nàng? Chuyện này, chỉ sợ hắn không làm được. Chu Vô Tâm ngẩng đầu đón nhận ánh mắt Ninh Thuần, khóe miệng tràn ra một nụ cười xán lạn: “Tiểu Ninh Thuần, mắt chàng thật sự có vấn đề nha, chàng xem lúc này ta vui vẻ biết bao nhiêu, không cần chàng hi vọng, ta cũng cảm thấy rất vui vẻ.” Ninh Thuần mím môi, không nói lời nào. “Tiểu Ninh Thuần à, chàng nói xem đã bao lâu rồi chàng không đến Mộng Hương Lâu ăn cơm? Hay đêm nay chàng đến đó ăn một bữa đi? Ta mời khách!” Chu Vô Tâm cười hì hì đến trước mặt hắn, giống như trước đây, lắc tay hắn hỏi, khiến hắn không phân biệt được rốt cuộc là nàng đang thật sự cười hay đang miễn cưỡng cười vui. Ninh Thuần thở dài một tiếng, vừa muốn nói gì đã thấy quản gia vội vội vàng vàng vọt vào bẩm báo: “Người của Cửu gia, Thái tử đương nhiệm đến rồi, nói muốn Chu cô nương lập tức tiến cung.” Chu Vô Tâm vừa nghe thấy tên lưu manh Ninh Liên kia muốn tìm nàng, trong lòng lập tức trầm xuống, hỏi quản gia: “Ta vừa dùng bữa xong, không phải hắn lại mời ta đi ăn cơm chứ, ta không đi có được không…” Chu Vô Tâm thật sự rất rất không muốn đến Đông cung, bởi vì nơi đó đã từng là nơi ở của Ninh Dạ. Từ khi nàng nàng đến thế giới này, e rằng thời gian nàng sống ở Đông cung là lâu nhất. Từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi này, mỗi viên ngói, mỗi viên gạch, đều có quá nhiều hồi ức. Nàng sợ khi bản thân không cẩn thận, sẽ vô tình nhớ tới những hồi ức đã qua, khiến nàng không cách nào tự kiềm chế mà làm ra những chuyện không thể tưởng tượng được. Có điều nếu lúc nào đó nàng thật sự buông xuống được những cảm xúc này thì nàng nhất định sẽ không trốn tránh nữa. … Chu Vô Tâm vẫn luôn nghĩ mình không thể quên mọi chuyện, nhưng khi Ninh Liên mang nàng đi loanh quanh trong Đông cung, nàng bỗng dưng không có cảm giác trốn tránh hay khổ sở. Đúng là rất thần kì, có lẽ nàng kiên cường hơn so với mình tưởng tượng chăng? Là thật ra nàng đã sớm thoát khỏi bóng ma, nhưng chỉ do bản thân nàng chưa tự biết? “Bản vương nghe nói thời gian này nàng bận bịu đến mức không còn biết trời trăng mây gió gì nữa. Mau nói rõ cho bản vương biết, nàng đang bận rộn cái gì vậy?” Bàn tay vốn đang phe phẩy cây quạt của Ninh Liên đột nhiên dừng lại, hắn híp Chu Vô Tâm hỏi. Chu Vô Tâm đang mãi suy nghĩ chuyện khác nên không để ý Ninh Liên đã đứng lại, vì thế nàng lập tức va đầu vào trước ngực hắn. Hai người va vào nhau, cả hai đều không đứng vững. Ninh Liên thuận thế ôm lấy nàng để nàng khỏi té ngã, nhưng mà vật nhỏ trong lòng lại không chịu phối hợp, vừa bị ôm đã phản xạ có điều kiện mà mở miệng mắng người: “Đồ lưu manh nhà ngươi!” Hắn có lòng tốt cứu nàng, vậy mà lại bị nàng mắng, vì thế hắn dứt khoát không buông tay, khiêu khích nhìn nàng. Nàng càng muốn thoát khỏi hắn, hắn càng muốn ôm chặt nàng hơn: “Tiểu yêu tinh, nàng sửa đúng lại cho bản vương, bản vương là anh hùng cứu mỹ nhân, sao vào trong mắt nàng lại thành lưu manh rồi? À, là do con mắt người nào đó mọc trên mông, nên không thể nhìn đường, lúc này được cứu còn mở miệng trách mắng người khác.” Chu Vô Tâm nghĩ lại cũng cảm thấy hình như mình hơi quá đáng, hơn nữa, bình thường Ninh Liên thích hô gió gọi mưa (phóng đại), chẳng qua chỉ hơi pha trò trêu chọc nàng chứ cũng không làm gì khác. Nghĩ vậy nàng không thể làm gì hơn là giả bộ ngớ ngẩn, tiếp tục cười khanh khách: “Hắc hắc, ta chỉ quen miệng mà thôi, ngài đừng để ý, đừng để ý nha.” Ai bảo bình thường ngươi hay làm bộ lưu manh, làm ta quen miệng mắng ngươi chứ bộ, câu này chỉ do thuận miệng thốt ra mà thôi. Khóe mắt Ninh Liên co giật: “Hoá ra trong mắt nàng bản vương lại là kẻ xấu xa như vậy? Bản vương ngọc thụ lâm phong, tiêu sái lỗi lạc, tùy tiện đi dạo một vòng cũng có thể mê đảo bao nhiêu thiếu nam(???) thiếu nữ. Phàm là ai gặp được bản vương, cho dù chỉ được chạm vào một ngón tay của bản vương cũng có thể hạnh phúc đến mức hôn mê. Bản vương đường là một vị hoàng tử mị lực phi phàm, lẽ nào trong mắt nàng lại chỉ giống như một tên lưu manh thôi sao?” Chu Vô Tâm nghe hắn tự tán dương mình một tràng dài như vậy, đột nhiên nghĩ đến một câu chí lý: Người tự nâng mình quá cao hay quá yêu bản thân thường đặc biệc giỏi giả ngu. Vừa nhìn đã biết Ninh Liên chính là kẻ như vậy. Má ơi, thực sự là tự luyến cuồng! “Được rồi được rồi, ngài anh tuấn nhất, mê người nhất, tất cả đều nhất, được chưa. Dám hỏi một câu, ngài có thể thả ta về không?” “Tiểu yêu tinh, mấy ngày không gặp, lá gan của nàng đúng là càng lúc càng lớn, lại dám ra lệnh cho bản vương.” Ai, đây thật sự là tên nam nhân khó dây dưa nhất thiên hạ, chỉ sợ ngoại trừ hắn, cũng không còn người nào giống vậy nữa. Dường như hôm nay Ninh Liên muốn gộp chung tất cả những ngày không thể bắt nạt nàng trước đó mà thanh toán một thể thì phải, bằng chứng là khi hắn vừa ôm được Chu Vô Tâm đã không hề có ý định buông tay nữa. Chu Vô Tâm vốn là một hoàng hoa khuê nữ sao có thể để tên lưu manh như hắn công khai ôm ấp trước mặt mọi người? Vì thế chẳng muốn quan tâm lý do vì sao hắn đột nhiên nổi điên, nàng tung ra tuyệt chiêu Vô Ảnh Cước, nhắm ngay đến lão nhị của hắn. (minh họa =))) Một cước mạnh mẽ kia, không cần nói nhiều, ngay lập tức đã khiến ai đó đau đớn đến mặt mày tái mét. Hắn dùng cây quạt vừa đỡ đòn vừa né tránh, một bên lại liều mạng, vặn vẹo xuýt xoa. Cung nữ, thái giám xung quanh đều bị dọa đến mức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, lòng thầm nghĩ, một chiêu này thật đúng là: Nhanh. Chuẩn. Tàn nhẫn. Thân thủ quả nhiên rất tốt. Cũng không biết qua lần này Thái tử có thể bị đoạn tử tuyệt tôn không. Mọi người vô cùng đồng tình nhìn Ninh Liên đau đớn trốn một góc. Ninh Liên xoa vết thương (xoa?? =)))), còn không quên quay đầu lại tàn bạo mà cảnh cáo nàng: “Nàng chết chắc rồi.” Chu Vô Tâm nghe thấy câu này, quay đầu muốn chạy, lại bất đắc dĩ phát hiện đám thị vệ bên người Ninh Liên như có thần giao cách cảm với hắn, vừa phát hiện hành động của nàng đã nhanh chóng khống chế nàng lại, mặc kệ nàng kêu trời trách đất, liều mạng giãy dụa cũng ngoảnh mặt làm ngơ, không thèm để ý.