Edit: Thủy Lưu Ly “Tiểu tăng nói thí chủ đã bất tỉnh gần một tháng.” Nếu không phải bây giờ không tiện động đậy, thì có lẽ nàng đã bị dọa đến lăn trên đất rồi: “Vậy lúc các ngươi mang ta trở về có còn nhìn thấy ai khác không?” Tiểu hòa thượng có chút không rõ vì sao: “Không có nha. Chỉ có một mình người sắp chết như thí chủ thôi.” Chu Vô Tâm lườm nguýt hắn một cái: Gì vậy, nói chuyện thật độc mồm!! Xong xong, gần một tháng không có tin tức, Hoằng Thiện chắc phải gấp muốn chết rồi. Hơn nữa, bằng dáng vẻ lúc này của nàng, nha, chết chắc, chết chắc rồi. Người khác sẽ không cho rằng nàng đã chết giống mấy người thị vệ kia chứ!! Đặc biệt là Thái tử, không biết hắn thế nào rồi. Chu Vô Tâm bỗng dưng nghĩ đến một khắc cuối cùng khi nhìn thấy Thái tử. Một nam nhân dùng cả tính mạng bảo vệ nàng như vậy, nói thật, lúc ấy, nàng đã bị Thái tử đánh động. Nếu không phải trong lòng nàng đã chứa Ninh Thuần, nếu không phải hắn là người đã có thê tử thì nàng nhất định sẽ yêu hắn. Trên thế gian này, nếu như có một người bỏ mặc ngàn vạn mê hoặc ở sau lưng, vẫn kiên trì vươn tay ra, lựa chọn một nhánh cỏ dại như mình, còn vì nhánh có dại này mà không tiếc hạ thấp địa vị bản thân, cố gắng khiến mình vui vẻ, cố gắng bảo vệ mình, cả những lúc mình có yêu cầu cũng không nói hai lời mà trợ giúp, bất chấp hậu quả, không cần báo đáp, trả giá vì mình, thậm chí dù có liên lụy đến tình mạng chính bản thân hắn cũng không thèm để ý. Thử hỏi một nam nhân như vậy, có thể không khiến người ta động lòng sao? “Dạ a Dạ, sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy. Nếu ngươi thật sự xảy ra chuyện, vậy ngươi nói xem, ta còn mặt mũi nào mà đối mặt với ngươi nữa? Phi, không đúng, hắn chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Nhưng ngươi làm vậy khiến ta chịu sao nổi, chịu sao nổi đây!” Chu Vô Tâm không xem ai ra gì mà thấp giọng lẩm bẩm. Tiểu hòa thượng sờ đầu một cái: “Sư phụ, con nhớ lúc nàng bị lăn xuống không có đụng vào đầu mà.” Phương trượng suy nghĩ một chút, đứng lên đáp: “Có lẽ là do vết thương ảnh hưởng đến đầu óc. Chúng ta đi thôi, để nàng nghỉ ngơi cho khỏe.” Dứt lời, một đám người nhanh chóng lùi ra giống như khi vừa đến. Chu Vô Tâm quay đầu thấy bọn họ rời đi, mở miệng: “Phương trượng, sao ngài có thể không để ý đến ta như vậy… Dựa vào cái gì chứ! Sao ta đến chỗ nào cũng đều gặp phải bi kịch… Chỗ này không được, chỗ khác không xong, hơn nữa cứ đến chỗ nào thì nhất định phải bị thương một trận mới chịu. Đây là kiểu thế đạo lừa đảo gì vậy! Đùa nhau à!” … “Ôi có ai không, giúp ta với, có ai ở đó không…” Ở sâu trong rừng, từ xa Ninh Thuần đã nghe thấy tiếng gọi cầu cứu của một bà lão, âm thanh đứt quãng, vô cùng sốt ruột. Áo dài thuần trắng nhẹ nhàng theo gió lay động, Ninh Thuần đứng tại chỗ một lúc, sau đó vẫn quyết định đi tới nơi phát ra tiếng cầu cứu kia. “Ôi chao, công tử, tốt rồi quá tốt rồi, ngài mau tới giúp lão nô một chút đi!” Bà lão vừa thấy Ninh Thuần xuất hiện đã kích động hô to. Ninh Thuần đi tới, kéo bà lão từ dưới đất lên, đỡ bà ta ngồi xuống tảng đá gần đó, lạnh nhạt hỏi: “Làm sao vậy?” “Lão nô tuổi đã cao, vừa nãy lại không cẩn thận trượt ngã nên bị trặc chân, kêu nửa ngày cũng không có ai đáp lại. Công tử, người tốt sẽ được báo đáp, Phật tổ sẽ phù hộ ngài.” Ninh Thuần cười cợt, không nói tiếng nào, ánh mắt dừng lại trên chiếc xe đẩy bên cạnh. “Công tử, ngài xem, xe rau dưa này ta muốn đưa đến ngôi chùa trên núi, nhưng lúc này lại bị thương ở chân nên không đưa đi được, đoán chừng nếu hôm nay ta không đưa đến thì các vị hòa thượng trong chùa sẽ đói bụng mất. Xin ngài thương xót, giúp lão nô đưa đến đó được không. Không xa, ngài xem…” Bà lão sốt ruột chỉ tòa kiến trúc ẩn hiện trong mây mù: “Ở đó, chỗ đó có một ngôi chùa, đi một chút là đến.” Ninh Thuần nhìn theo hướng tay bà ta chỉ, do dự một chút mới nói: “Thật”. Nói xong, nhưng vẫn tự mình đẩy xe, cũng không quên dặn dò bà lão nọ: “Nghỉ ngơi cho tốt.” Sau đó, liền cấp tốc đi theo con đường bà lão đã chỉ. Bà lão ngồi đó vừa xoa chân vừa tiếc hận nói rằng: “Tấm lòng của chàng trai này thật lương thiện, nhưng lại quá lạnh nhạt, nếu không thì đã hoàn mỹ hơn rồi… Đáng tiếc…” … Đừng thấy ngôi chùa bị sương dày bao phủ, nhưng lúc thời tiết tốt hơn vẫn có thể tình cờ nhìn thấy mặt trời. Cho nên nói, lúc mặt trời xuất hiện, dưới sự gào khóc thảm thiết cùng mè nheo không buông của Chu Vô Tâm, cuối cùng phương trượng cũng đồng ý cho nàng ra ngoài tắm nắng. Vì thế, Chu Vô Tâm với tạo hình cosplay bánh chưng đã bị các sư thúc ‘khiêng’ ra sân, còn bọn họ thì tiếp tục bận rộn với công việc của mình. Chu Vô Tâm ngẩng đầu hưởng thụ ánh nắng mặt trời ấm áp, muốn duỗi thẳng lưng một cái đã động vào vết thương trên ngực, đau điếng. “Số ta đúng là đen tám đời, vết thương cũ chưa xong lại thêm vết thương mới. Phật Tổ ơi, ngài có thể đổi tình tiết khác cho ta không!” Chu Vô Tâm cảm thán một tiếng. Lại co thân thể về, thành thật ngồi đó. Có điều sau từng Chu Vô Tâm là một hồ nước nhỏ, loại hình thức tắm nắng vừa không thể dựa, không thể nằm, không thể động, chỉ có thể ngồi, lại không có người nói chuyện cùng này, qua một thời gian thật sự rất tẻ nhạt, còn có chút cảm giác chịu tội nữa, chẳng qua dù bây giờ nàng muốn thay đổi ý định thì cũng không còn cơ hội rồi. Vì lẽ đó, sau khi sưởi chưa đến một khắc (15ph), Chu Vô Tâm đã hắng giọng, gọi tiểu hòa thượng. Mà ngay lúc này, khi Ninh Thuần đẩy xe rau dưa vào chừa, cảm thấy tiếng gọi tiểu hòa thượng kia rất quen tai. Hắn sợ hãi cả kinh, lập tức ngừng xe lại, sải bước đi tìm nơi phát ra tiếng gọi. “Tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng, ngươi lại đi đâu rồi, Đảng đang kêu gọi ngươi, ngươi nhanh...” Toàn thân trên dưới của Chu Vô Tâm chỉ có phần đầu là hoạt động tự do được, cho nên nàng lập tức làm ra một màn uốn tới ẹo lui ngao ngao gọi người. Nhưng đến khi trước mắt xuất hiện một bóng người quen thuộc, câu nói còn lại đã lập tức bị nghẹn cứng trong họng, tròng mắt rụt lại thật nhanh: “Chàng, chàng, chàng…” Nuốt một ngụm nước bọt: “Thuần ——?” Giọng điệu khó có thể tin. Ninh Thuần nhìn thấy nàng, tất nhiên cũng rất kinh ngạc. Lúc hắn đã gần như từ bỏ việc tìm kiếm nàng, nhận định nàng đã chết, lại không ngờ nàng lại xuất hiện trước mặt hắn bằng cách thức như vậy. Tuy rằng cả người nàng bị băng kín, nhưng chỉ cần nàng còn sống, vậy đó chính là hi vọng! Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, nàng mãi mãi giữ vững bộ dạng lạc quan, phóng khoáng của mình, mặc kệ bản thân phải chịu bao nhiêu đau đớn, nàng luôn dùng gương mặt tươi cười chào đón người khác. Ninh Thuần nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của nàng, đột nhiên cảm thấy trong lòng như có một thứ gì đó đã phá vỏ chui ra. Mặt trời trên đỉnh đầu thong thả chiếu rọi, phủ lên mặt nàng một lớp hào quang màu vàng nhạt ấm áp, lấp lánh, âm thầm, chậm rãi hóa tan sương lạnh trong lòng hắn, đợi đến khi hắn phát hiện thì nơi đó đã bị hòa tan thành một hồ nước mùa xuân ấm áp, lại không ngừng gợn sóng Chu Vô Tâm nhìn khuôn mặt trăm biến vạn biến của Ninh Thuần, trong lòng nàng cũng vô cùng kích động, kích động đến không biết nói gì. Nhất thời hí hửng muốn xông tới ôm hắn, lại quên mất sau lưng mình là một hồ nước, hơn nữa bản thân vẫn còn bị thương không thể cử động, vì thế, đến khi nàng lấy lại tinh thần thì ‘Ào!” một tiếng, bản thân nàng đã thẳng tắp rơi vào hồ nước. Ninh Thuần thấy thế, thân hình chợt lóe, cũng theo sau nhảy xuống. Nghe được động tĩnh lớn như vậy, dù là ai đều sẽ tò mò một hồi. Cho nên, sau khi Ninh Thuần ‘mò’ Chu Vô Tâm từ trong ao lên bờ, xung quanh hai người đã đứng đầy các vị đại tiểu hòa thượng, từng người từng người đều mở to đôi mắt tò mò, buồn cười nhìn hai người: Loại chuyện tự tử vì tình này cũng đừng đến chùa trình diễn chứ, thật không phúc hậu! Tính tình Ninh Thuần xưa nay rất lạnh nhạt, đối với việc này hắn cũng không để ý gì nhiều, nhưng mà Chu Vô Tâm lại khác, lúc này nàng đã hận không thể lập tức tìm một thanh đao cắt cổ: Vì cọng lông gì mà mỗi lần ở trước mặt chàng, ta đều làm chuyện mất mặt như vậy? Điên mất, điên mất thôi!!!! “Mau đưa nàng đi thay thuốc, nếu không vết thương chuyển biến xấu sẽ rất phiền phức” Vẫn là phương trượng bình tĩnh nhất, vào lúc này mà còn có thể nghiêm túc đưa ra một đề nghị như vậy. Ninh Thuần nghe tiếng, cũng không tiếp tục kéo dài thời gian, mà nhanh chóng ôm ngang Chu Vô Tâm lên, chạy vào căn phòng phương trượng chỉ. Tuy rằng lúc này toàn thân Chu Vô Tâm đau muốn chết lặng, thế nhưng, được Ninh Thuần ôm ấp như vậy, nàng lại cảm thấy dường như sự hạnh phúc này đã hoàn toàn áp chế cảm giác đau đớn trên thân thể. Đau? Cút mợ đó đi!!!