Edit: Huyền Phong Beta: Thủy Lưu Ly Đối mắt hoa đào của Ninh Liên hơi nhướng lên: “Ừm, không rồi.” “Vậy ngươi có thích nàng không?” Ninh Liên nhìn đôi mắt sáng rực của Vô Tâm, uống một ngụm nước trà, chậm rãi nói: “Rất thích.” “Được rồi. Cửu gia, ngài xem, ta nói chuyện với ngài đã mất một buổi trưa rồi, chắc cũng làm lỡ rất nhiều chuyện quan trọng của ngài, cho nên ngài cứ tiếp tục. Ta đi trước đây.” Nói xong, nàng xoay người đi thẳng, lúc đi cũng không quên kéo tay Hướng Noãn đang ngồi xổm chờ đợi bên ngoài chạy mất: “Ngươi nghe rõ chưa, hắn nói hắn thích ngươi đấy.” Hướng Noãn nghe được câu nói ấy của hắn, vẻ mặt lập tức không có tiền đồ mà ửng hồng lên, nhưng nghĩ đến chuyện phải đẩy ngã Ninh Liên, trong lòng nàng vẫn có chút lo lắng: “Phải làm như vậy thật sao?” “Nói nhảm. Nếu không làm như vậy, thì ngươi còn cách nào khác không? Làm như vậy, vừa nhanh chóng vừa nhẹ nhàng nhất, không cần phải lo lắng nhiều. Ngươi chờ ta, bây giờ ta đi mua xuân dược cho ngươi “ Nói xong, mặc kệ Hướng Noãn có đồng ý hay không, đã nhanh chân đi thẳng đến tiệm thuốc. Động tác nhanh chóng, giống như người muốn “gạo nấu thành cơm” chính là nàng vậy. … Đến khi Vô Tâm trở về, hai người lập tức thu xếp gọn gàng, đem tất cả đồ ăn thức uống đêm đó của Ninh Liên đều trộn thuốc vào, vì vậy mặc kệ hắn ăn cái gì đều nhất định sẽ bị trúng chiêu. Thế nhưng, đời ngươi nơi nào cũng có chuyện ngoài ý muốn. Vô Tâm với Hướng Noãn cũng không hề biết ông trời luôn có sở thích đi ngược với mong ước của người khác, cho nên sao có thể để mọi chuyện diễn biến theo suy nghĩ của hai người được. Đương nhiên, dù sao Ninh Liên cũng là một hoàng tử, cả ngày đều xử lý nhiều chuyện, vì thế tuy hắn cảm thấy hôm nay hai người Vô Tâm có chút kỳ quái nhưng vẫn không suy nhiều. Bữa cơm này, hắn cũng ăn, lại còn ăn không ít. Thế nhưng, mấu chốt ở đây là đột nhiên có một gã thị vệ nhảy vào Vương phủ, nói với Hướng Noãn là Thượng thư đại nhân đang tìm nàng ấy, làm nàng ấy không thể không bỏ mặc Chu Vô Tâm còn đang chờ Ninh Liên ăn cơm xong trong thư phòng, đã vội vàng theo thị vệ rời đi. Cũng vì thế, lúc Vô Tâm của chúng ta chuẩn bị bưng hộp đựng cơm đã ăn xong ra ngoài, để Hướng Noãn vào ‘gạo nấu thành cơm’ mới nhận ra không thấy Hướng Noãn đâu nữa, mà hai người còn bị tên đáng chém ngàn đao nào đó nhốt trong thư phòng. Oh my god, ai đó đang muốn giết người mà. Đây tuyệt đối là cơ hội để tên lưu manh nào đó thừa cơ hủy trong sạch của nàng. Sao Vô Tâm nàng có thể ở cùng phòng với hắn được chứ!!!