Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi

Chương 38 : Công tâm gian kế

Edit: Thủy Lưu Ly Thái tử bị nàng chọc tức: “Chu Vô Tâm, bản vương muốn ngươi lập tức xin lỗi muội muội ngươi!” “Dựa vào cái gì?” Chu Vô Tâm dùng một loại ánh mắt vô cùng xa lạ nhìn hắn: “Bản thân nàng ta tự ngược để diễn kịch, nhưng dựa vào cái gì lại muốn ta phải diễn cùng nàng? Chỉ có ngần ấy vết bầm mà đã khiến ngươi kích động như vậy sao? Nếu sự cảm thông của ngươi dư thừa đến mức tràn lan như thế, vậy mời ngài đi đến cửa Tây đi, nơi đó có đủ người có thể vuốt lên sự thông cảm đó của ngươi đấy.” “Làm càn!” Thái tử vung tay lên, rất tàn nhẫn cho Chu Vô Tâm một cái tát. Thời khắc này, Chu Vô Tâm cảm thấy thật bi ai. Nàng chỉ là một người khách qua đường trong thời không này, mà khi nàng cố gắng để bản thân mình hòa nhập vào, khi nàng vất vả, tin tưởng mà giao tình cảm cho một người bạn, thì nàng lại phát hiện, những tình nghĩa này lại khiến người ta nản lòng thoái chí đến như vậy. Không có ai tiếp nhận chính mình, cũng không có ai tin tưởng chính mình. “Ha ha ha ha...” Chu Vô Tâm đột nhiên cất tiếng cười to lên. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Thái tử: “Ninh Dạ, ta cho ngươi biết.” Nàng chỉ vào Chu Kỷ Lam: “Vết thương trên người nàng đúng là ta làm, ngươi có thể làm gì ta? Ta cứ muốn bắt nạt nàng, ngược đãi nàng, ta thích, ngươi có thể làm gì ta? Từ nhỏ đến lớn nàng bắt nạt ta còn ít sao? Hiện tại ta dựa vào sự sủng ái của ngươi mà trả thù nàng, không được sao? Tâm địa ta đúng là ác độc như vậy, ở trước mặt ngươi, bao gồm những câu nói khi ở cùng ngươi, đều là vì muốn nhận được sự che chở và tin tưởng của ngươi. Ta đúng là đang lợi dụng ngươi, như vậy thì ta mới có thể trả thù mỗi người bên trong Chu phủ này, không được sao? Lúc trước không ai ép buộc ngươi tới cứu ta, cũng không ai ép buộc ngươi muốn đối xử với ta như thế nào, tất cả đều là ngươi cam tâm tình nguyện, vậy thì ngươi còn tức giận cái gì?” “Chu, Vô, Tâm!” Thái tử bị những lời nói Chu Vô Tâm chọc tức đến run người. Nghiến răng nghiến lợi rống nàng. Đến ngay cả Chu Kỷ Lam cũng bị nàng dọa khiếp sợ đến nửa ngày cũng chưa thể lấy lại tinh thần. “Tiểu Liên, tiễn khách!” Nói xong, Chu Vô Tâm không thèm bố thí cho bọn họ thêm một ánh mắt nào nữa, nàng xoay người, dùng sức đóng sập cửa lại. Đến khi bản thân được yên tĩnh một mình, nàng mới phát hiện, thì ra, nước mắt nàng đã thấm ướt viền mắt. Nàng không sợ khổ, không sợ vất vả, không sợ bị bắt nạt, cũng không sợ bị thương, nàng chỉ sợ người mình quan tâm khiến nàng thất vọng. … Kể từ khi cãi nhau với Thái tử, khoảng thời gian này, tinh thần Chu Vô Tâm luôn ở trong trạng thái vô cùng sa sút, cả ngày mặt mày ủ rũ, làm chuyện gì cũng không thể tập trung. Đừng nói tình yêu hành xác người, mà tình bạn cũng hành hạ người ta như vậy. Huống chi, trong lòng Chu Vô Tâm, Thái tử là một người bạn rất rất quan trọng, nhưng không ngờ hắn lại vì Chu Kỷ Lam mà nói nàng như vậy, chuyện này, nói nàng làm sao chịu đựng nổi, làm sao chịu nổi! Thái tử trở lại trong cung, đem một bụng tức giận đều xổ lên người Thái tử phi, khiến Thái tử phi vô tội phải ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt: Nàng đã đắc tội ai chứ, tại sao Thái tử vừa thấy nàng đã phát hỏa như vậy? “Điện hạ, ngài cứ ở trong cung đập vỡ đồ đạt cũng không phải là cách hay, nếu không thuộc hạ đi mời Chu tiểu thu tới, để hai người đơn độc nói chuyện?” Cố Ninh nhìn thấy Thái tử đập nát toàn bộ bình hoa trong đại sảnh, không nhịn được mở miệng khuyên can. “Tìm nàng đến thì có ích lợi gì? Nàng dám ỷ vào việc có ta làm chỗ dựa mà dám làm ra chuyện như vậy, tính khí này của nàng tuyệt đối không thể nuông chiều!” Thái tử tàn nhẫn ném thẳng bình hoa cuối cùng ra ngoài, gằn dọng nói. “Theo suy nghĩ của thuộc hạ, thuộc hạ cảm thấy Chu tiểu thư không giống người sẽ bắt nạt muội muội mình.” “Lòng người cách một tầng da, sao ngươi biết nàng không làm.” Cố Ninh nhìn khuôn mặt đến chết cũng mạnh miệng của ai đó, hiếm khi mỉm cười như có như không: “Nếu Điện hạ cảm thấy nàng là người như vậy thì sợ rằng người sẽ không tức giận giống như bây giờ.” Bởi vì hắn không tin nàng sẽ làm chuyện này, nhưng nàng lại một mực thừa nhận. Hắn đường đường là Thái tử, xưa nay chỉ có hắn làm người khác buồn bực, mất tập trung, nhưng bây giờ lại bị một cô gái mới quen biết mấy tháng làm tâm thần không yên. Hắn tức giận như vậy, trong mắt người khác, đúng là không hiểu ra sao. Nhưng mà, Cố Ninh từ nhỏ đã theo hắn, hắn ta rõ ràng, Thái tử tức giận là vì nàng không chịu giải thích đã nhận tất cả tội lỗi về mình, cũng là giận chính mình vì không khống chế tâm tình, đánh nàng một bạt tai. “Điện hạ, thuộc hạ cho rằng, cách giải quyết tốt nhất là hai người đối mặt tâm sự. Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, cứ nói rõ thì chẳng phải sẽ biết sao? Hơn nữa, người cũng nghe thiếu gia Hoằng Thiện nói rồi, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Chu tiểu thư đều đến tửu lâu giúp đỡ, thuộc hạ cảm thấy nàng đã bận bịu cả ngày bên ngoài, mà buổi tối còn tìm người ngược đãi, thì với thể cốt của Chu tiểu thư, e rằng nàng sẽ không thể kham nổi.” “Ừ” Thái tử nghe cố Ninh nói như vậy, sắc mặt dần dịu lại. Thật ra, lúc hắn tức giận, trong lòng hắn rõ ràng vẫn còn hiểu rõ đạo lý, nhưng vẫn phải có người cảnh tỉnh, dẫn dắt từng chút mới có thể giúp hắn khôi phục bình tĩnh được. Sau mấy ngày giãy dụa về vấn đề mặt mũi, Thái tử quyết định đến tìm Chu Vô Tâm từ từ nói chuyện, ai bảo nàng là người đặc biệt như vậy đây. Hắn tình nguyện vì nàng mà làm rất nhiều chuyện trước đây hắn không làm. Ví dụ như chủ động xin lỗi người khác. Lúc Thái tử đột nhiên xuất hiện ở Chu phủ, đã đem đến khiếp sợ không nhỏ cho mọi người. Chu Vô Tâm và Thái tử cãi nhau ở Chu phủ, đã sớm là chuyện mà ai ai cũng biết. Tất cả mọi người đều cho rằng Chu Vô Tâm đã ném mất cái chỗ dựa này, nhưng không ngờ hắn lại chạy đến tìm nàng lần nữa. Bọn hạ nhân đều lặng lẽ bàn tán: “Chu tứ tiểu thư quả nhiên rất lợi hại, làm Thái tử điện hạ mê mẩn đến mức không để ý thân phận.” Nhưng dường như mỗi lần Thái tử đến đều không đúng lúc, nếu không phải nàng không trở về thì chính là nàng mới vừa ra đi. Lần trước là không trở về. Lần này, vừa vặn là mới ra đi. Có điều, không sao, có thể leo được đến vị trí Thái tử như hiện nay, trình độ kiên trì của hắn tất nhiên khác hẳn người thường. Hắn có thể chậm rãi chờ đợi. Thái tử lập tức phất tay cho mọi người lui ra, còn mình hắn lại chậm rãi đi dạo đến biệt viện của Vô Tâm. Còn Chu Kỷ Lam thì đứng ngoài biệt viện, len lén nhìn Thái tử. Nam nhân như ngọc này, từ lần đầu thấy hắn, ả đã thích hắn. Nhưng ả ngàn tính vạn tính cũng không ngờ người có thể gần gũi với hắn, lại là vị tỷ tỷ Chu Vô Tâm mà ả luôn xem thường, cười nhạo. Ả không cam lòng. Ả tin rằng có sự giúp đỡ của Ninh An, ả tuyệt đối không thua. Cho nên, ả thu lại tâm tư, lảo đảo đi vào biệt viện. Thái tử nghe thấy tiếng bước chân, cho rằng Vô Tâm trở về, thế nhưng khi xoay người, nhìn thấy người tới là Kỷ Lam, ánh mắt hắn lập tức trầm xuống: “Sao ngươi lại qua đây rồi?” Kỷ Lam một bộ yếu đuối, mong manh, đi tới trước mặt Thái tử định hành lễ, nhưng mà, đúng lúc này, thân thể nàng ta như trượt một cái, muốn té ngã. Dòng dõi Hoàng gia đều là những người có thân thủ không tồi, phản ứng tự nhiên cũng nhanh nhẹn hơn người thường rất nhiều, vì vậy, mắt thấy nàng ta muốn ngã xuống, xuất phát từ bản năng, Thái tử vươn hay tay đỡ lấy nàng ta, nhưng không nghĩ lại bị nàng ta thừa cơ ôm lấy, nhào vào lòng mình. Thái tử muốn đẩy nàng ta ra, nhưng nàng ta lại có thể né tránh, càng ôm chặt hơn: “Điện hạ, ta, xin lỗi, ta, ta chỉ cảm thấy hơi choáng váng đầu.” Thấy nàng ta đã nói đến vậy, Thái tử cũng không tiện nói thêm gì, chỉ có thể tùy ý nàng ta ôm chính mình, hai hàng lông mày nhíu chặt, hắn đột nhiên nghĩ tới vết thương lần trước trên tay nàng ta: “Kỷ Lam, ngươi nói thật với bản vương, vết thương trên tay ngươi làm sao mà có?” Kỷ Lam vùi trong lòng hắn sợ hãi, cả kinh, không nghĩ đến Thái tử sẽ hỏi đến chuyện này: “Là, là Vô Tâm tỷ tỷ làm.” Thái tử dùng tay nắm lấy cằm nàng ta, ép nàng ta ngẩng đầu lên, lạnh lùng đặt câu hỏi: “Rốt cuộc là làm sao lại có?” Nhưng mà, ngay lúc Kỷ Lam bị Thái tử tra hỏi đến không biết trả lời ra sao, Chu Vô Tâm lại đột ngột trở về.