Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi

Chương 21 : Ít ngược ta một chút không được sao? (2)

Edit: Thủy Lưu Ly “Được rồi, ngươi giúp nàng thay quần áo sạch sẽ đi. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng để vết thương của nàng dính nước lần nữa.” Lục đại phu nói xong thì đi ra khỏi phòng. Tiểu Liên cẩn thận đổi quần áo mới cho Chu Vô Tâm. Lúc ở trong phủ, Chu Vô Tâm chưa từng có một bộ quần áo mới nào, những thứ nàng mặc đều là thứ các tỷ muội khác không mặc nữa, hay xấu xí thì cho nàng. Mà ở chỗ Lục đại phu lại có rất nhiều quần áo xinh đẹp dành cho nữ. Thợ kéo, tinh xảo, xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là thượng phẩm. Mặc dù đối với người gầy yếu như Chu Vô Tâm mà nói, những bộ quần áo này hơi dài, rộng, nhưng tốt ở chỗ còn mới, chí ít khi mặt lên người sẽ không khiến người khác hiểu nhầm nàng là một nha hoàn nữa. Lục đại phu chờ Tiểu Liên thay xong quần áo cho Chu Vô Tâm mới trở lại phòng, cho nàng uống ít thuốc, rồi nhàn nhã ngồi trên ghế uống trà. “Đừng lo lắng, chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt thì nàng sẽ mau chóng bình phục lại thôi.” Lục đại phu thấy Tiểu Liên vẫn chưa hết lo lắng mà đi vòng quanh, ông chậm rãi rót cho nàng một chén trà, mở miệng trấn an nàng vài câu. Tiểu Liên nhìn Chu Vô Tâm một chút, lại quay đầu, nhỏ giọng hỏi: “Lục đại phu, ngài quen biết mẹ của tiểu thư sao ạ? Người là một cô nương như thế nào?” “Chúng ta là chỗ quen biết cũ.” Nói đến mẹ của Chu Vô Tâm, trên mặt Lục đại phu xuất hiện một bóng ma: “Nàng là một nử tử rất xinh đẹp và hiền lành. Đáng tiếc, lại rất cứng đầu cứng cổ, ai nói gì cũng không nghe. Nếu như nàng sớm nghe lời ta thì bây giờ Vô Tâm cũng không cần chịu đựng… Những đau khổ này. Nàng ra đi rất phóng khoáng, để mình Vô Tâm ở lại chịu khổ trên thế gian.” Tiểu Liên vốn đã khó hiểu nay nghe Lục đại phu nói chuyện, càng thêm mê mang. Nàng muốn mở miệng hỏi gì đó, nhưng ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập. Tiểu Liên kinh hãi, lo lắng trong phủ sẽ phái người tới gây phiền phức cho Chu Vô Tâm. Lục đại phu buông chén trà trong tay, bước lại gần, hỏi: “Là ai?” “Là ta, Tiểu Liên, Lưu đại nương.” Tiểu Liên vừa nghe thấy người tới là Lưu đại nương, lập tức gật đầu ý bảo Lục đại phu mở cửa cho bà vào. Bởi vì trước đây Lưu đại nương từng đến lấy thuốc cho Chu Vô Tâm vài lần, cho nên bà còn nhớ rõ đường đến chỗ này. Lưu đại nương đầu tiên là cầm lấy tay Tiểu Liên, giục nàng và tiểu thư mau trốn đi. Bà nói bây giờ lão gia đang tìm tiểu thư khắp nơi, không chừng sẽ dùng gia quy với tiểu thư lần nữa. Bà lại nói Tam tiểu thư và Ngũ tiểu thư vừa về đến nhà đã đem chuyện tiểu thư đánh Quận chúa An Ninh, thêm dầu thêm mỡ nói cho Chu Hậu. Chu Hậu vừa nghe tiểu thư đắc tội với Quận chúa An Ninh, người được Hoàng đế cưng chìu nhất, lập tức không nói hai lời, ra lệnh cho hạ nhân lùng tìm tiểu thư cho bằng được. Tiểu Liên vừa nghe đã nghĩ đây có lẽ là cơ hội mà tiểu thư có thể hoàn toàn rời khỏi Chu phủ. Thế nhưng Chu Vô Tâm không biết đã tỉnh lại lúc nào, mở miệng suy yếu nói rằng: “Tiểu Liên, chúng ta trở về.” Cùng là con cả, nàng thật sự muốn nhìn xem bọn họ có thể làm gì nàng? Có bản lĩnh giết chết nàng sao? Nếu không thể chết được thì không bằng trở về xem trò hay vậy, đỡ phải tiếp tục ở đây chịu dằn vặt. Nàng không tin, phụ nữ thời đại mới như nàng mà không đấu lại được đám quỷ nhỏ kia. Tiểu Liên lắc đầu: “Tiểu thư, chuyện đã như vậy, lão gia nhất định không buông tha cho người. Chúng ta nên đi thôi.” Chu Vô Tâm dùng hai tay chống đỡ thân thể, ngồi dậy: “Ta phải trở lại.” Nàng nhìn qua Lục đại phu, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Tiểu Liên, trấn an nàng: “Binh gia có nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Ta nhất định phải ở lại Chu phủ, không thể chạy trốn.” Tiểu Liên nghe không hiểu những gì nàng nói, nhưng Lục đại phu hiểu được. Ông vuốt râu cười rộ lên, lấy ra một lọ thuốc trị thương cao cấp từ trong tay áo đưa cho Tiểu Liên, dặn nàng ấy phải bôi thuốc thế nào, làm sao rửa sạch, sau đó mới ra ngoài tìm xe ngựa, giúp đỡ Tiểu Liên đưa nàng lên xe. “Suy nghĩ rõ ràng thì trở lại đây. Ta lúc nào cũng có thể đưa con rời đi.” Lục đại phu len lén nhỏ giọng nói bên tai Chu Vô Tâm. Chu Vô Tâm gật đầu: “Đại bá, ngài yên tâm, ta sẽ sống đến lúc nhìn thấy bọn họ trả giá cho những chuyện mình làm.” … Chu phủ. Chu Hậu ngồi trong đại sảnh tiếp khách, vẻ mặt âm u nhìn Chu Vô Tâm đang đứng giữa sảnh. “Ngươi biết sai chưa?” Chu Hậu nhìn lướt qua Chu Vô Tâm, trầm giọng hỏi. “Biết sai cái gì?” Chu Vô Tâm không trả lời mà hỏi lại: “Ta không làm gì sai cả.” “Ngươi, đứa con bất hiếu này, ngươi còn dám nói mình không làm gì sai! Thân là người của Chu phủ, nhưng ngươi không chỉ không suy nghĩ cho tính mạng của hơn trăm người trong phủ, mà còn cố tình làm bậy, biết sai vẫn phạm sai, đã thế lại không biết hối cãi, nhục mạ Quận chúa trước mặt mọi người, đúng là không biết liêm sỉ! Sớm biết như vậy thì năm đó ta đã đánh chết ngươi rồi!” Chu Hậu đen mặt, âm u trừng mắt nhìn Chu Vô Tâm rống lên. Chu Vô Tâm ngoáy ngoáy lỗ tai: Ờ, sao người cổ đại lúc nào cũng lấy mạng nhỏ ra mà đe dọa thế nhỉ. Sáng tạo một chút không được à? Mạng của các ngươi yếu ớt như vậy, đừng tự dọa mình chứ.