Edit: Thủy Lưu Ly Trong khi các nam nhân đến nơi huấn luyện, có một ngày, Chu Vô Tâm lại đột nhiên gọi một mình Túc Ngọc đến trước mặt mình, bàn giao cho nàng một số chuyện lung ta lung tung, giống như sắp xa nhau đến nơi rồi vậy. “Không phải ngươi có chuyện gì giấu chúng ta chứ.” Tuy rằng Túc Ngọc không ưa nàng, nhưng hôm nay bỗng dưng nghe nàng bàn giao rất nhiều bí mật của Cảnh Lâm mà hắn không muốn người biết, thiện cảm đối với nàng đột nhiên tăng lên không ít, chẳng qua điều này cũng khiến nàng ta rất nghi ngờ. “Ngươi nghĩ ta là người giữ được bí mật sao?” Chu Vô Tâm cười hàm hậu: “Ngươi theo Cảnh Lâm đã nhiều năm như vậy, tâm tư của ngươi ta có thể không hiểu, không biết được ư? Bây giờ ta đã tìm được hạnh phúc của chính mình, cho nên ta cũng hi vọng ca ca ta nhanh chóng tìm cho ta một vị tẩu tử.” Túc Ngọc nghe vậy đỏ mặt: “Chỉ cần được ở bên cạnh Cảnh Lâm thì ta đã hài lòng lắm rồi.” Chu Vô Tâm ngẩn người, đối với nàng mà nói, e rằng đến nguyện vọng đơn giản như vậy cũng không thể thực hiện được. “Ai nha, ngươi hãy nghe ta nói hết đã, ngươi đừng vội mất niềm tin như vậy.” Chu Vô Tâm không muốn để người khác phát hiện sự bất thường của mình, vội vàng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi đúng rồi, ngươi phải tin tưởng ta, Cảnh Lâm vốn không chán ghét nữ nhân mà là hắn sợ, là sợ, có hiểu không? Thật ra ngươi chỉ cần thường quan tâm những việc nhỏ trên người hắn là hắn rất dễ bị cảm động…” Cứ như vậy, từ sáng đến tối, Chu Vô Tâm hăng hái truyền lại cho Túc Ngọc một đống trí thức làm sao theo đuổi Cảnh Lâm, lừa gạt nàng ấy đến ngây ngây ngẩn ngẩn. Đến tối, các nam nhân trở về. Sau khi rửa táo sạch sẽ, Chu Vô Tâm lập tức vọt vào phòng Bắc Vọng. Chu Vô Tâm vừa vào cửa đã hô to với hắn: “Bắc đại gia, ta muốn lên giường với chàng.” Cây bút lông Bắc Vọng cầm trong tay đã bị hắn bẻ gậy như vậy: “Nàng say rồi?” “Ta không say, ta nói thật với chàng mà.” Bắc Vọng thiếu kiên nhẫn, xua tay với nàng: “Vậy nàng có bệnh thì đi khám đi, cút xa một chút.” “Ta không bị bệnh!” Bắc Vọng ném bút lông đi, dịu giọng dỗ nàng: “Được rồi được rồi, đừng nghịch, mau tắm rửa rồi ngủ đi.” Chiêu thứ nhất thất bại, không sao, nàng còn có chiêu thứ hai. Buổi tối ngày thứ hai, Chu Vô Tâm đổi một cái áo ngủ xuyên thấu đột nhập vào phòng Bắc Vọng. “Bắc đại gia, chúng ta đến xoa bóp đi!” Bắc Vọng đang vẽ một phần bản vẽ lại bị câu nói này của nàng mà lỡ tay đâm thủng tờ giấy. Hắn không ngẩng đầu lên rồi bình tĩnh kéo một trang giấy khác ra vẽ lại: “Bây giờ ta hơi bận, đợi lát nữa lại nói.” “Được, ta chờ chàng.” Chu Vô Tâm nói xong, lại lon ton chạy lại ghế ngồi xuống, tư thế kiên quyết phải chờ cho bằng được. Đến khi Bắc Vọng xong việc, ngẩng đầu lên, nàng đã ngủ quên mất rồi, mà còn ngủ say đến mức gọi thế nào cũng không chịu tỉnh. Lúc nàng tỉnh lại thì trời đã sáng choang. Chiêu thứ hai thất bại, không sao, nàng còn có chiêu thứ ba. Buổi tối ngày thứ ba, Chu Vô Tâm quấn mình thành một cái bánh chưng, nhảy vào phòng Bắc Vọng. “Bắc đại gia, chúng ta đến ân ái ân ái đi!” Bắc Vọng nhìn thấy bộ dạng này của nàng, ngụm trà vừa uống vào miệng đã bị phun cả ra ngoài: “Nàng uống lộn thuốc?” “Ta không có uống thuốc.” Bắc Vọng cởi áo ngoài của mình che kín da thịt trần trụi của nàng: “Được rồi được rồi, đừng làm loạn nữa, trời đã tối, mau mau về phòng nghỉ ngơi đi. Ta nghe nói nàng đã làm loạn cả một ngày rồi, nhanh đi ngủ.” Chu Vô Tâm không vui: “Bắc Vọng, chàng không yêu ta sao?” “Ta yêu.” “Vậy tại sao chàng không cái kia với ta.” Bắc Vọng xoa trán: “Vô Tâm, chuyện như vậy nên để nam nhân nói ra mới đúng.” “Là vì ta thấy chàng chậm chạp không có động tĩnh nên sợ chàng thật không tiện mới đặc biệt nhắc nhở chàng mà.” “Ta muốn đợi đến ngày chúng ta thành thân.” “Vậy phải đợi đến ngày tháng năm nào. Không được, hôm nay chúng ta phải cái kia.” Nói xong, nàng muốn nhào lên cởi quần áo hắn. Bắc Vọng đột nhiên nắm lấy tay nàng: “Nàng rất muốn sao?” Đừng hỏi như kiểu nàng rất đói khát như vậy. Không phải nàng đang suy nghĩ vì chuyện sau này sao. “Đến đây đi, đừng do dự. Ta đã chuẩn bị kỹ càng rồi, chúng ta có thể bắt đầu bất cứ lúc nào. Chàng muốn dùng tư thế nào thì nhớ báo ta một tiếng nhé.” Bắc Vọng bị nàng đánh bại: “Hôm nay trễ rồi, nàng mau về nghỉ ngơi đi.” “Ta muốn ngủ cùng chàng mà.” “Người đâu, mau kéo nàng về cho ta!” Bắc Vọng táo bạo, nào có nữ nhân nào giống như nàng hả!! Hết cách, hắn chỉ có thể gọi người lôi nàng về phòng. Không sao, chiêu thứ ba không thành công, nàng còn cách khác. Buổi trưa ngày thứ tư. Nhìn Bắc Vọng uống hết bát canh gà mình đem đến, Chu Vô Tâm gian trá nở nụ cười. Thân thể so với lý trí của hắn càng nhanh chóng phát hiện không đúng, Bắc Vọng nhảy bật dậy khỏi ghế: “Nàng cho ta ăn cái gì?” Chu Vô Tâm cười đắc ý: “Xuân dược liều cao.” Chết tiệt, mới đối xử tốt với nàng một chút mà nàng đã trèo lên đầu hắn rồi, đến chiêu này cũng dám dùng! Bắc Vọng không muốn làm ra chuyện gì thiên lý khó dung, hắn nhanh tay điểm huyệt nàng, còn mình lại nhảy vào hồ nước lạnh, ngâm nguyên một buổi chiều mới kiệt sức đi ra. Cuối cùng, còn nhốt nàng vào phòng, kiên quyết không cho nàng ra ngoài nửa bước! Chiêu thứ tư cũng thất bại. Không sao, nàng còn một chiêu sát thủ cuối cùng! Sáng sớm ngày thứ năm. Lúc Bắc Vọng đang tắm rửa. Chu Vô Tâm để thân thể trần trụi chạy vào trong. Chu Vô Tâm dứt khoát nhảy vào bể, nhân lúc Bắc Vọng chưa kịp nhìn rõ nàng đã sáp tới hôn hắn. Bắc Vọng mạnh mẽ đẩy nàng ta: “Nàng làm gì vậy! Đừng đùa với lảa, cút ra ngoài ngay.” “Bắc Vọng, chàng có phải là nam nhân không?” “Nàng muốn chết hả!” Chu Vô Tâm tiếp tục lại gần, lại bị hắn đẩy ra. Chu Vô Tâm vuốt mắt, khóc: “Chàng có thể đừng tiện như vậy được không, ta đã chủ động như thế mà chàng còn muốn từ chối ta.” “Nàng khóc cái gì!” “Ta đã muốn cái kia với chàng mà chàng sống chết cũng không chịu đồng ý.” Chu Vô Tâm biết lần này từ biệt thì sau này sẽ không có cơ hội gặp lại. Nàng chỉ muốn đem mình cho hắn nhưng sao lại khó khăn đến vậy! Bắc Vọng thấy nàng khóc đến buồn bực: “Bây giờ còn chưa phải lúc.” “Ai nói không phải. Ta cảm thấy lúc này rất vừa văn. Không phải mấy ngày nữa chàng phải khởi hành sao. Chàng làm cái kia với ta thì sao nào, sớm muộn gì ta cũng là người của chàng mà, tối nay hay tối khác thì có chỗ nào khác nhau đâu.” “Nàng đừng khóc.” Bắc Vọng thật sự hết cách với nàng, nàng có thể bình thường giống những nữ nhân khác không? Bắc Vọng ôm nàng, dùng đôi tay ướt nhẹp lau nước mắt nàng, Chu Vô Tâm thừa cơ hôn lên môi hắn, lần này, Bắc Vọng không đẩy nàng ra nữa mà chìu theo ý nàng, cùng nàng sớm “Động phòng“. Đến khi Bắc Vọng hoàn toàn chiếm giữ thân thể nàng, nước mắt nàng đã sớm thấm ướt lòng bàn tay hắn. OMG, cuối cùng cũng thành công! Bắc đại gia nhà chàng, khắp thiên hạ này chỉ có chàng khiến ta khó quyết định nhất, trừ chàng, không còn ai khác! Ngày đó, Bắc Vọng chỗ nào cũng không đi, chỉ tranh thủ cùng nàng trốn trong phòng ‘thâm nhập tìm hiểu’. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng của bọn họ, cho nên cứ để nàng tùy hứng một chút đi, vào giờ khắc này, nàng không muốn Bắc Vọng rời khỏi mình. Mãi đến rạng sáng ngày thứ hai, chuyện Chu Vô Tâm muốn làm cũng làm xong, trời vừa sáng đã bắt đầu ồn ào với người bên cạnh: “Rời giường thôi.” Bắc Vọng xoay người, chôn đầu vào hõm vai nàng: “Ta không muốn tỉnh dậy. Ta sợ vừa mở mắt lại phát hiện đây chỉ là một giấc mơ.” Trong lòng Chu Vô Tâm ngũ vị tạp trần, xoay người ôm lấy hắn: “Chàng xem, trên người ta có nhiệt độ mà, đây không phải là mơ. Mơ thì không có nhiệt độ.” Bắc Vọng hôn má nàng, ôm nàng vào ngực: “Cứ ôm nàng như vậy, cảm giác thật tốt.” Ánh mắt Chu Vô Tâm lóe lóe, một lát sau mới treo nụ cười lên lần nữa: “Bắc Vọng, đi, rời giường, chúng ta ra ngoài mua chút đồ đi...” Chu Vô Tâm lôi Bắc Vọng đi mua một đống lớn đồ vật về, trước đây nàng mua cho chính mình, nhưng lúc này, tất cả những thứ nàng mua về đều để cho Bắc Vọng cả.