Edit: Thủy Lưu Ly Bởi vì căn cốt Chu Vô Tâm không tốt, cho nên lúc bị đánh đến ba mươi đại bản, nàng đã hôn mê bất tỉnh. Mà khi nhìn sau lưng nàng máu thịt mơ hồ một mảnh, những người ở đây, bao gồm Chu Hậu, đều thật sự không đành lòng nhìn tiếp. Dù sao hai vị tiểu thư kia chỉ muốn bắt nạt nàng thôi mà không phải muốn lấy mạng nàng, nên cũng giúp đỡ khuyên bảo. Chu Hậu có được bậc thang, lập tức ra lệnh ngừng tay. Tiểu Liên gào khóc vọt tới bên cạnh Chu Vô Tâm, khó khăn dìu nàng trở về phòng, còn nhờ Lưu đại nương giúp đỡ đổi quần áo, mới vội vàng chạy đi tìm Lục đại phu. Đến khi Lục đại phu nhìn thấy vết thương sau lưng nàng, viền mắt ông lập tức ẩm ước, lúc ấy, Tiểu Liên chỉ nghe được ông nói một câu: “Cảnh Sơ, ta xin lỗi nàng.” Thì đã bị Lục đại phu đuổi ra ngoài, đóng cửa, một mình trị liệu. Chu Vô Tâm chỉ tạm thời hôn mê bất tỉnh, sau khi được Lục đại phu chữa trị, nàng đã dần dần tỉnh lại. “Đừng nhúc nhích. Ta bôi thuốc giúp ngươi.” Lục đại phu thấy nàng muốn ngồi dậy, vội vàng mở miệng ngăn lại. Chu Vô Tâm vừa động một chút, toàn thân đã bị đau đến cứng người. Nàng nhe răng trợn mắt hỏi Lục đại phu, xem vết thương trên người có lưu lại sẹo hay không. Lục đại phu thở dài một tiếng, nói sẽ nghĩ cách để da thịt nàng lành lặn như lúc ban đầu. Chu Vô Tâm cười yếu ớt: “Toàn thân ta không có chỗ nào lành lặn, Lục đại phu, ta chỉ hy vọng vết thương không gây ảnh hưởng đến xương cốt, còn lại, dù có lưu lại sẹo, cũng không sao.” Chu Vô Tâm nắm gối đầu thật chặt, trong lòng âm thầm nghiền rủa: Thì ra phạt đòn ở cổ đại không phải đánh trên mông mà là trên lưng! Trách không được cả người nàng đau đớn đến mức không thể động đậy. Vết thương nặng như vậy, nếu không phải xương cốt nàng đủ cứng thì không chừng đã bị đánh cho tàn phế rồi. Lục đại phu thoa xong thuốc, lại thay nàng đắp kín chăn, rồi mới ngồi bên giường hỏi: “Đứa nhỏ, ngươi có đồng ý đi theo ta không?” “Hả?” Tình huống gì đây? Lục đại phu muốn mang nàng đi đâu? Thấy vẻ mặt Chu Vô Tâm tỏ rõ khó hiểu, ông cười giải thích: “Ta và mẹ con là bạn bè, trước khi lâm chung nàng đã nhờ ta chăm sóc cho con. Trước ta tin tưởng Hoằng Thiện sẽ chăm sóc tốt cho con, nên vẫn không mang con đi, nhưng hôm nay, ta...” Chu Vô Tâm hiểu rõ gật gật đầu: Thì ra ở trên đời này, vẫn còn có người quan tâm nàng, thương nàng. Chẳng qua, nếu phải đi bây giờ, thì lại không phải lúc. Chu Vô Tâm xoay mặt đối diện Lục đại phu, cười cười với ông: “Đại bá, ta không muốn đi.” “Vì sao?” “Tấc cả những khổ sở ta phải chịu, ta muốn đòi lại hết.” Lục đại phu cười ha ha đứng lên: “Tính tình của con và mẹ con đúng là giống y như nhau.”