Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi
Chương 139
Edit: Thủy Lưu Ly
“Tiền, có thể cho nàng, nhưng, nàng không được đến Phiêu Hương Viện.”
“Tại sao?”
“Bởi vì ta muốn nàng làm Hoàng hậu của ta.” Liên nói rõ từng câu từng chữ, trong ánh nhìn chăm chú lộ ra yêu thương vô hạn. Hắn bước tới trước mặt nàng, dịu dàng cúi người hỏi nàng: “Nàng có đồng ý không?”
Chu Vô Tâm bị câu hỏi bất ngờ của Liên làm ngây người. Sao đang yên đang lành lại kéo nàng vào thế này.
“Chuyện này, Liên à, ta vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, ngươi để ta suy nghĩ một chút đi.”
Liên nhìn nàng thật sâu giống như muốn xem thử trong câu nói này của nàng có bao nhiêu phần chân thật.
Sau một lúc, hắn mới gật đầu: “Được, ta cho nàng thời gian suy nghĩ.”
Rốt cuộc Chu Vô Tâm cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nàng vỗ vỗ vai hắn: “Vẫn là Liên đối tốt với ta nhất.”
Tuy rằng lúc nàng mù có tự nhủ nếu gả cho Liên cũng không phải không được, nhưng vào lúc ấy nàng không biết thân phận của hắn mà.
Nàng chỉ cho rằng hắn là một vị công tử bình thường thôi, bây giờ khi biết hắn là đương kim hoàng thượng, nếu phải gả cho hắn, vậy chuyện này sẽ không còn đơn giản nữa. Nàng phải suy nghĩ kỹ một chút. Thật ra Chu Vô Tâm nàng là loại người khá thực tế, không hy vọng mấy chuyện kiểu như chim sẻ biến thành phượng hoàng gì đó, cho nên nếu thật sự trở thành Hoàng hậu của hắn vậy những phi tần sau đó của hắn nàng sẽ giải quyết thế nào đây.
Nàng phải suy nghĩ cho thật kỹ, bằng không sẽ là một bước sa chân thiên cổ hận!
“Nàng còn muốn xuất cung sao?” Liên nhìn nàng đột nhiên im lặng, dời để tài hỏi nàng.
“Muốn chứ. Ta ở đây đến mức sắp mốc meo luôn rồi, vì thế mới muốn ra ngoài đi dạo. Trước kia, khi vừa đến Kinh thành ta đã bị mù nên chưa thật sự nhìn ngắm Kinh thành đâu.”
“Xuất cung, ta sẽ phái người bảo vệ nàng. Đừng chạy loạn, trước khi trời tối nàng phải trở về, nàng làm được không?”
“Có thể có thể.” Chu Vô Tâm vội vàng gật đầu. Vốn nàng chỉ muốn mượn danh nghĩa đi Phiêu Hương Viện để ra ngoài thôi, bây giờ hắn không cho đi, nàng cứ tưởng cũng không được xuất cung luôn chứ, ai ngờ hắn lại dễ nói chuyện như vậy, đúng là hắn đối xử với nàng quá tốt!”
(Ly: nếu đến cuối anh còn có thể tôn trọng ý kiến của Vô Tâm thì quá tốt rồi, chẳng qua… haizzz)
Liên thấy nàng vui vẻ, bản thân cũng hài lòng: “Nhớ kỹ, nếu có người hỏi nàng tên gì thì nàng nhất định không được nói mình là Chu Vô Tâm nhé.”
Chu Vô Tâm vung vung tay: “Yên tâm, ta không có ngốc như vậy đâu, hơn nữa, đối với người mất trí nhớ mà nói, chuyện đáng sợ nhất không phải gặp người quen à.”
Liên nhẹ tay sờ sườn mặt nàng: “Ta còn có việc, ta đi trước đây, nàng cứ từ từ vui đùa.”
“Ừm. Đi thôi đi thôi.”
Ngay sau đó, Chu Vô Tâm dưới sự hộ tống của một đám thị vệ, xuất cung.
Mà trước khi Liên đi đã để cho nàng một sấp ngân phiếu, Chu Vô Tâm cầm những tờ ngân phiếu này muốn vui vẻ bao nhiêu lập tức có bây nhiêu, hơn nữa số ngân phiếu này không phải của nàng mà, có dùng hết cũng không phải quá đau lòng, vì thế cứ hễ nhìn thấy cái gì muốn mua, nàng đều dứt khoát mua về chất vào xe ngựa.
Có điều nếu nàng mua vì bản thân thì cũng không ai nói gì, lại không ngờ nàng sẽ mua cho người khác, ví dụ như Tiểu Hồng ngày ngày hầu hạ nàng, nữ đầu bếp nấu cơm cho nàng, thị vệ trông cửa, ngay cả số thị vệ phụ trách bảo vệ nàng hôm nay cũng được mua, nói chung, chỉ cần biết nàng đang không ngừng đốt tiền là được.
“Oa, sao cửa hàng của ngươi có nhiều đồ chơi như vậy!” Chu Vô Tâm dừng trước một cửa hàng bán đồ chơi, nhìn bên trong có vô số những món đồ muôn màu rực rõ, nàng giống như phát hiện bảo vật mà không ngừng kích động. Những thứ này nhiều ít đều có bóng dáng của hiện đại, đúng là không ngạc nhiên không được.
Chẳng qua vì lúc nãy khi mua đồ nàng quá phun phí nên đến khi muốn mua mô hình bàn phím này mới phát hiện không còn tiền.
“Ông chủ, ông xem, bây giờ ta không có tiền, ông có thể giữ lại vật này cho ta trước, sau đó ta sẽ tìm người tới lấy được không. Ông đừng bán nó nhé?”
Chu Vô Tâm bắt đầu cầu xin.
“Này, cô nương à, thật không tiện, vật này đã có người mua rồi, không thể bán cho ngươi.” Ông chủ tỏ vẻ khó xử nhìn nàng nói.
“Là ai là ai? Ông chủ, ta siêu cấp thích vật này, nếu không ta lấy tất cả những thứ trong xe ngựa đổi với ông được không, ông đừng bán cho người khác mà!”
“Cô nương à, đây không phải ngươi đang có ý muốn làm khó cho lão sao, nếu không, như vầy đi, lão… “
Lời ông chủ còn chưa hết thì một âm thanh khác đã truyền ra từ sau phòng thu chi: “Đưa thứ đó cho vị cô nương ấy đi”
Chu Vô Tâm ngẩng ra, chỉ thấy theo sau là một nam tử cũng ôn nhuận như giọng nói của hắn, từ từ xuất hiện, lúc này, trên mặt hắn còn mang theo khiếp sợ chưa biến mất. Hắn đến trước mặt nàng, nói với nàng: “Nếu cô nương yêu thích vật này như vậy, thì hôm nay Hoằng Thiện sẽ thành toàn cho ngươi.”
“Oa, cảm ơn cảm ơn.”
Hoằng Thiện cười yếu ớt: “Không biết tôn tính đại danh của cô nương.”
“Ta tên Cửu Liên.” Chu Vô Tâm nhận lấy mô hình bàn phím ông chủ đưa, yêu thích không muốn buông tay. Ở cổ đại mà có thể nhìn thấy thứ này, thật sự khiến nàng vui sướng vô cùng!
Lúc Hoằng Thiện nhìn thấy Chu Vô Tâm, trong lòng khiếp sợ không nói nên lời, giống hệt biểu hiện của những người ‘có thể quen biết’ đã từng gặp qua nàng.
Chẳng qua lúc hắn đến trước mặt nàng, phát hiện nàng không biết mình, mới không ngừng nhắc nhở bản thân đây chỉ là người giống người mà thôi, nhưng, cũng bởi vì giống nhau như vậy nên mới khiến hắn không nhịn được muốn gần gũi, làm quen với nàng.
“Tại hạ thấy dường như cô nương rất yêu thích vật này, trong phủ của tại hạ còn rất nhiều thứ giống vậy, tại hạ có thể dẫn cô nương đi xem thử.”
“Tốt tốt.” Chu Vô Tâm há mồm đồng ý, cũng mặc kệ sự phản đối của chúng thị vệ sau lưng, kiên quyết muốn đi theo hắn.
Mà cũng vì có chúng thị vệ theo sau cho nên nàng mới đồng ý và không chút lo sợ như vậy. Dù người trước mặt là người xấu, nàng cũng không tin hắn sẽ đấu lại thị vệ đại nội.
Cộng thêm từ lúc thấy hắn nàng luốn cảm thấy hắn rất thân thiết, loại cảm giác thân thiết này đã nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người, khiến nàng không biết phải chối từ thế nào.
“ Vậy, Cửu Liên cô nương, mời đi theo tại hạ.” Hoằng thiện bày ra tư thế ‘mời, mamg theo Chu Vô Tâm rời khỏi cửa hàng này.
Xe ngựa rất nhanh đã đến phủ đệ ở thành Đông. Trong nháy mắt khi Chu Vô Tâm nhìn thấy nơi này, trong đầu có một hình ảnh mạnh mẽ xẹt qua, cộng thêm vô số cảnh tượng mơ hồ trong ác mộng.
Vốn dĩ còn hứng thú hừng hựt nhưng lúc này nàng chỉ cảm thấy đầu óc đau đớn kịch liệt, không thể không khẽ hừ một tiếng.
Hoằng Thiện cau mày, lo âu nhìn nàng: “Sao vậy?”
Chu Vô Tâm vỗ đầu mình một cái, để bản thân mau mau tỉnh táo lại rồi giống như không có chuyện gì lên tiếng cảm khái: “Ồ, nhà ngươi rất lớn nha.”
Hoằng Thiện cười cười, mang nàng đi vào.
Nhưng khi nàng vừa bước qua bục cửa đã nghe thấy một tiếng la hét tan nát cõi lòng vọng lại khiến nàng sợ đến mức tóc gáy dựng thẳng, bước chân cũng không tiếp tục bước về phía trước nữa…
Đột nhiên, người la hét lảo đảo chạy ra, Chu Vô Tâm chỉ thấy trước mặt mình có một bóng người đỏ rực lóe lên, sau đó, người đang chạy trốn kia lập tức bị một nam nhân tóc đỏ nắm lấy. Nam nhân tóc đỏ hung ác bẻ gãy cổ tên nô tài này, vẻ mặt hung thần ác sát, càng khiến khuôn mặt tuấn mỹ của hắn thêm phần tà khí, càng khiến người khác có một loại cảm giác không rét mà run.
Ban ngày ban mặt mà còn nhìn thấy loại chuyện giết người này, đúng là khiến người ta không thể bình tĩnh.
Mà Hoằng Thiện bên người lại làm như đã quen thuộc từ lâu, sâu sắc thở dài, không nói một tiếng.
Nam nhân tóc đỏ tiện tay ném xác chết trong tay qua một bên, lúc quét mắt nhìn thấy Chu Vô Tâm, đầu tiên là ngây người, sau đó lập tức vọt tới trước mặt nàng, đọc rõ ba chữ: “Chu, Vô, Tâm.”
Hình ảnh trong giấc mộng lại không ngừng ập tới, Chu Vô Tâm lùi về sau mấy bước, cúi đầu điều chỉnh tâm tư. Hoằng thiện cho rằng nàng bị dọa sợ, vội vàng chặn trước mặt nàng, nói với nam nhân tóc đỏ: “Bắc Vọng, nàng là Cửu Liên, không phải Vô Tâm.”
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
10 chương
23 chương
105 chương
98 chương