Edit: Huyền Phong, Thủy Lưu Ly Cũng đúng, ai bảo theo ‘trực giác’, nàng lại đáng ngờ như vậy chi. Chu Vô Tâm vừa muốn nói gì, thì đúng lúc này, một cô nương mặc áo váy màu đỏ đột nhiên từ bên ngoài chạy vội vào trong: “Ma ma, không tốt không tốt, Hồng cô nương và Lục cô nương ầm ĩ cả lên rồi!” Tú bà vừa nghe, không có thời giờ nói lý gì với Chu Vô Tâm nữa mà dẫn dắt cả đám người sau lưng, đi theo cô nương mới xuất hiện. “À há, nữ nhân đánh nhau, sao ta có thể bỏ qua được!” Chu Vô Tâm cũng không cam lòng lạc hậu, hộ tống đại đội, cùng tới tham gia trò vui. Chỉ thấy, giữa đài biểu diễn, một cô nương mặc áo váy màu xanh ngọc và một cô nương mặc áo váy màu đỏ rực đang lao vào đánh nhau, ngươi ta khó phân biệt. Hơn nữa bên dưới đài biểu diễn còn có một đám các cô nương đứng xem cuộc vui vỗ tay bảo hay. Tú bà vừa xuất hiện, lập tức đứng dưới đài lạnh giọng quát lớn: “Hai người các ngươi đang làm gì!” “Ma ma, bởi vì tối qua Trữ công tử tới chỗ Hồng cô nương mà không tới chỗ Lục cô nương cho nên hai người họ mới lao vào đánh nhau như vậy.” Một cô nương dưới đài, cười trên sự đau khổ của người khác, giải thích. “Hai người các ngươi đúng là không có tiền đồ, chỉ vì một tên nam nhân cặn bã mà không thèm quan tâm mặt mũi. Còn các ngươi.” Tú bà chuyển mắt nhìn một vòng những người xem cuộc vui xung quanh: “Còn đứng đây xem kịch làm gì, sao không mau kéo bọn họ ra cho ta hả. Nếu mặt ai bị thương thì để ta xem các ngươi làm sao tiếp khách!” Tú bà chống nạnh gào thét, nhưng chẳng qua mọi người đều chăm chú xem diễn nên không hề có người quan tâm lời bà ta nói. Tú bà quay một vòng, thấy không ai có thể gọi, chợt ánh mắt bà ta dừng lại trên người Chu Vô Tâm, chỉ tay vào mặt nàng: “Ngươi, mới tới, ngươi kéo bọn họ ra cho lão nương!” “Ta?” Chu Vô Tâm nhìn quanh, không quá chắc chắn người bà ta nói là chính mình. “Đừng nhìn nữa, người ta nói đúng là ngươi. Nhanh đi!” Được rồi. Chu Vô Tâm bĩu môi, ai bảo lời nói của tú bà không lay chuyển được mọi người đây. Người mới chính là kẻ luôn bị đặt ở vị trí bị sai khiến. Chu Vô Tâm lanh tay lẹ mắt, trong nháy mắt khi hai vị cô nương trên đài buông tay đã nhanh chóng kéo tay vị Hồng cô nương lại đây. Sau đó, cũng không biết sao đánh nửa ngày mà vị Lục cô nương này không tung bột phấn trong tay áo nàng ta ra, cứ cố tình ngay lúc Chu Vô Tâm lôi kéo Hồng cô nương mới nhắm chỗ hai người mà thổi một hơi. Hồng cô nương được cứu nhưng Chu Vô Tâm lại trở thành kẻ xui xẻo! Lại sau đó, chuyện này còn chưa hết. Bởi chúng tỷ muội vây xem “Khán đài” quá nhiều, mà Chu Vô Tâm còn quá xuất quỷ nhập thần, cộng thêm không biết vị nào trên lầu muốn rửa mặt, bị bước ngoặt đột nhiên xảy ra dọa hoảng loạn, dẫn đến một chậu nước rửa mặt cứ thế mà bay xuống lầu. Đúng là chậu rửa mặt không đập trúng Chu Vô Tâm, nhưng phần lớn nước bên trong đều hắt cả lên người nàng. Kỹ viện vốn ồn ào, nhốn nháo lại đột nhiên yên tĩnh kỳ lạ, đến ngay cả hai vị Hồng, Lục cô nương muốn một mất một còn cũng bị tình huống này làm bối rối. Nửa giây sau, Chu Vô Tâm phát ra một tiếng kêu rên kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần sầu: “Oh, no, mắt của ta! Mắt của ta! Mắt của ta, CMN, vì cái gì mà lão tử lại thành bia đỡ đạn…” Sau tiếng kêu gào của nàng, mọi người xung quanh mới lấy lại tinh thần. Cũng may ở kỹ viện lúc nào cũng có đại phu thường trực, cho nên tú bà vội vàng gọi đại phu đến kiểm tra tình trạng lúc này của Chu Vô Tâm. Cũng không biết có phải đời trước nàng thật sự đào phần mộ tổ tiên của người ta, hay thường xuyên làm chuyện thất đức mà đời này số nàng đi đến đâu cũng là số con rệp như vậy. Đại phu nói phấn vôi Lục cô nương thổi qua lại đúng lúc chậu nước ụp xuống, cho nên, dù sau này Chu Vô Tâm có hồi phục cũng phải bị mù mấy tháng… Tú bà nghe xong lời nói của đại phu, tức giận đến nghiến răng, quay phắt người về phía Lục cô nương gào lên: “Cô nương lão nương mới mua về đã bị các ngươi hủy. Hai người các ngươi cút đến phòng chứa củi hối lỗi cho ta!” Cuối cùng, còn chưa hết dận: “Còn ngươi.” Đẩy Chu Vô Tâm một cái: “Nếu mắt đã bị mù thì ngươi đến hậu viện giặt quần áo cho lão nương!” Được rồi, đến cổ đại đã là bi kịch, mà đến kỹ viện càng cmn bi kịch! Cứ như vậy, Chu Vô Tâm bắt đầu sinh hoạt của người mù ở kỹ viện. Với lại vì để buổi tối nàng không trợn trắng mắt dọa khách nhân, cho nên tú mà mạnh mẽ dùng vải bố che mắt nàng, hơn nữa độ rộng của vải bố còn lớn gần hai phần ba mặt nàng, ngoại trừ lỗ mũi và miệng lộ bên ngoài, còn lại gần như đều bị che kín. Người biết thì biết nàng chỉ bị mù mắt, người không biết còn tưởng khuôn mặt nàng cũng bị hủy luôn ấy chứ. Mà trong tình cảnh này, chỗ tốt duy nhất là Hồng cô nương cho rằng nàng quên mình cứu người, cho nên đối xử với nàng đặc biệt tốt. Cả ngày đều nói cái gì mà giao tình giữa chúng ta là được xây dựng trên tính mạng, vì thế quần áo nàng được nàng ta tìm người giặt giúp, đến ngay cả quần áo nàng mặc trên người cũng là Hồng cô nương đưa tới. Không những thế mỗi khi Hồng cô nương có món gì ngon, trò gì vui cũng ngay lập tức đưa đến cho nàng. Bình thường lúc không có chuyện gì làm Hồng cô nương và Lục cô nương luôn cãi nhau, bây giờ thì hay rồi, từ sau khi Chu Vô Tâm đến đấy, Hồng cô nương lập tức biến thành kẻ mỗi ngày hăng hái tìm người mù như nàng để nói chuyện phiếm. Nhưng hậu quả tám chuyện với Hồng cô nương chính là Chu Vô Tâm trở thành “Lao Thần” (thần lải nhải) của kỹ viện. Phàm là gặp phải bất kỳ cấp bậc khách khứa nào, mà không muốn XXOO thì đều rơi vào tay nàng, để nàng bồi họ nói chuyện phiếm. Chẳng qua nguyên nhân thật sự mà nàng không quan tâm khách đến là ai là bởi vì nàng không nhìn thấy, vì thế, ai quan tâm hắn thế nào, hoàn toàn có thể tự động lơ là tướng mạo, không chút khó khăn mà tám nhảm khiến đầu óc kẻ đó choáng váng, rơi vào xương mù. Nhưng mà, tối hôm nay, khi Chu Vô Tâm vừa thành công lừa gạt một vị nhân huynh, Hồng cô nương đã kéo chặt nàng, như nắm được cọng cỏ cứu mạng: “Cửu Liên, ngươi đối phó giúp ta. Người kia khiến ta phiền muốn chết rồi. Ta thật sự không muốn nhìn thấy hắn một chút nào. Ta nghe bọn tỷ muội nói đêm nay Trữ công tử sẽ đến cho nên ta muốn dành thời gian đi chuẩn bị.” Đã ở đây một thời gian nhưng Chu Vô Tâm vẫn không thể nào quen thuộc tên gọi Cửu Liên mà nàng đặt ra này, mỗi lần bị người gọi nàng đều phải ngây ra một lúc mới phản ứng lại được: “Người nào cơ?” Hồng cô nương hơi suy nghĩ, rồi vỗ vai nàng, bình tĩnh nói: “Xem bóng lưng có thể miểu sát (giết trong nháy mắt) thiên quân vạn mã, quay đầu có thể dọa lui trăm vạn hùng sư*. Có điều, ngươi cũng không nhìn thấy gì mà, cho nên ngươi cứ đến đó thay thế ta đi, cứ quyết định như vậy nhé.” (*hùng: giống đực, mạnh mẽ, sư: sư tử) “Được rồi, uống trước chén nước lấy tinh thần nào.” Hồng cô nương nhanh nhẹn bưng chén nước cho nàng. Chu Vô Tâm uống một hơi cạn sạch: “Vậy người kia ở đâu?” “Phòng số bảy, mau đi đi nha ~” Chu Vô Tâm đồng ý, cũng may khoảng thời gian này nàng đã quen thuộc với địa hình cho nên dù không có ai dẫn đường nàng vẫn có thể tìm được căn phòng đó. Buổi tối thì ngắn, mọi người đều đang bận rộn tiếp khách, cũng không ai quan tâm đến nàng. “Một, hai, ba, bốn, năm, móa, ai đụng ta!” Chu Vô Tâm bị người đụng ngã, còn lăn một vòng trên đất, đáng tiếng người va vào nàng đã đi xa nếu không nàng nhất định phải lảm nhảm khiến kẻ đó không chết không thể. Chu Vô Tâm bò lên, tiếp tục đếm số phòng: “Ừm, hướng này có đúng không nhỉ? Ừm, chắc là đúng, sáu, bảy.” Chu Vô Tâm sờ con số cạnh cửa: “Là nơi này.” Chu Vô Tâm gõ cửa ba cái, cũng không quan tâm người bên trong có cho nàng vào không đã tự mình đẩy cửa bước vào trong: “Khách quan, ta đến rồi.” Người đang uống trà bị hình tượng rất có tính ‘nghệ thuật’ của nàng làm hắn không nhịn được mà phun sạch ngụm trà trong miệng lên mặt nàng. “Này, ngươi muốn chết à, một chút lễ phép cũng không có, tự dưng phun trà lên mặt ta!” Chu Vô Tâm vội vàng dùng tay áo lau mặt. Chà xát nửa ngày mới ý thức được mặt nàng còn đang bị vải bố bọc lại. Vì thế nàng lập tức bận bịu tìm đường lại gần chiếc bàn trong phòng ngồi xuống, bắt đầu cởi lớp vải trên mặt ra. Trời ạ, mắt của nàng vẫn còn tha thuốc mỡ đấy, cũng không biết ngụm nước trà này có thể khiến mắt nàng bị độc hại thêm không nữa. Đúng lúc này, Chu Vô Tâm bỗng nhiên nghe thấy tiếng cây quạt bị xòe ra, sau đó, một giọng nói dò hỏi lạnh nhạt vang lên từ bên cạnh nàng: “Ai cho ngươi bước vào đây?”