Vương Gia Muốn Xuất Giá

Chương 3 : Giải cứu

Vân Khinh cùng Vân Nhiên ăn sáng xong, sau đó tắm rửa sạch sẽ thơm tho, lúc này đang cao hứng vừa ngâm nga hát vừa lục tìm quần áo trong tủ. Nàng cả ngày vì tu luyện nên cũng không chú trọng chuyện trang phục lắm, luôn tùy tiện làm mấy cái phông quần dài mặc cho gọn gàng thuận tiện. Lâu lắm mới được xuống núi, phải mặc gì đó đẹp đẹp đi chơi mới được. Thích chưng diện đẹp xuống phố là bản tính chung của nữ nhân từ xưa đến nay rồi. “Thiếu chủ thật là vui như vậy a.” Như Ý đứng một bên thấy nàng từ lúc tắm đến bây giờ miệng vẫn không ngừng ngâm nga hát, nhìn thôi cũng muốn lây theo tâm trạng vui vẻ của Vân Khinh. “Đương nhiên là rất vui rồi, cuối tháng ta mới được vào trấn chơi một lần mà. Nếu ngươi không muốn đi, vậy ta sẽ nói lại với sư phụ…” “Không có không có, ta rất rất muốn đi. Thiếu chủ nhất định phải mang ta theo a.” Không để Vân Khinh nói hết câu, Như Ý vội bắt lấy tay nàng lay qua lay lại. Vân Khinh bật cười giơ tay nhéo nhéo má trắng nõn của Như Ý. Ừm, cảm giác rất mịn màng mềm mại, đàn hồi tốt. Rốt cục cũng chỉ là tiểu hài tử ham chơi. Như Ý đáng thương hề hề xoa xoa bên má đã bị xoa nắn đến ửng hồng của mình. Vân Khinh lại đưa mắt nhìn nam hài có gương mặt như đúc ra từ một khuôn với Như Ý. Hắn cùng với Như Ý chính là một cặp song sinh long phượng thai. Tuy vậy nhưng cũng không khó để phân biệt hai người. Như Ý tính cách hoạt bát trẻ con, ngược lại Cát Tường có chút trầm ổn hơn. Hơn nữa có lẽ đang ở tuổi ăn tuổi lớn, Cát Tường trong một năm gần đây mới mười ba nhưng đã cao gần 1m7, Như Ý thua hắn cả cái đầu. Ở thế giới nữ tôn nam ti này bẩy năm, Vân Khinh cũng thầm để ý quan sát kĩ con người nơi này. Thế giới này cơ bản văn hóa tập tục vẫn giống với Trung Quốc cổ đại. Nhưng tại đây nữ nhân là người cầm quyền về mọi mặt như trong quan trường, gia đình, xã hội; nam nhân đến tuổi thì được gả đi và chịu trách nhiệm sinh con đẻ cái. Lúc còn nằm trong bụng Vân Nhiên nàng đã biết việc này, nhưng khi tận mắt lén nhìn một gia đình trong trấn có nam nhân đang trở dạ thì vẫn không tránh khỏi bị sốc toàn tập. Nam nữ ở thế giới này nhìn bề ngoài thì không khác biệt lắm so với thế giới cũ trước đây của nàng. Trung bình chiều cao nam tử vẫn cao lớn hơn nữ tử, vai rộng, nhưng cơ bắp không quá vạm vỡ mà có phần thiên gầy mảnh khảnh, khuôn mặt cũng không quá góc cạnh mà đường nét lại mềm mại âm nhu hơn rất dễ nhìn. Còn nữ tữ đặc biệt được ông trời ưu ái, bẩm sinh khí lực lớn hơn nam tử, cơ thể dẻo dai khỏe mạnh. Tiêu chuẩn mỹ nữ cũng không khác biệt mấy, chỉ thêm vài phần tuấn tú anh khí. Vân Khinh đã tự kiểm tra cơ thể mình, bề ngoài nhìn không có gì lạ. Nhưng có thể cấu tạo bên trong có gì khác biệt thì nàng cũng không rõ. Cảm nhận tầm mắt Vân Khinh dừng trên người mình đã lâu, Cát Tường không nhịn được hỏi “Thiếu chủ, có chuyện gì sao?” “Ngươi định đứng đây nhìn ta thay y phục hả?” Vân Khinh chấm dứt suy nghĩ miên man, nổi hứng trêu ghẹo nói. “Không có, thuộc hạ lui xuống ngay.” Cát Tường mặt đỏ bừng xoay người chạy ra ngoài. Sau lưng còn nghe thấy tiếng cười đáng đánh đòn của Như Ý. A, da mặt thật mỏng. … Nữ hài tử một thân y phục nhiễm máu, tóc dài tán loạn sau lưng. Dường như chân nàng đã bị thương, chạy được vài bước lại vấp ngã. Nhưng ngay lập tức lại gắng gượng đứng dậy chạy tiếp, ánh mắt căng thẳng cảnh giác nhìn tứ phía. Vây quanh nữ hài lúc này là một mảng rừng cây rậm rạp ẩn hiện sau làn sương mỏng. Đột nhiên chân đạp hụt xuống khoảng không. Nàng nhanh chóng xoay người, hai tay bám chặt lấy vách đá, thân mình lơ lửng không chỗ dựa. Nữ hài lưng đổ mồ hôi lạnh ngoái đầu lại nhìn xuống, bên dưới là vực, do sương mờ nên không rõ sâu bao nhiêu. Trên vách đá chợt truyền đến một loạt tiếng cước bộ. Mặc dù không nhìn thấy tình hình phía trên, nhưng nàng cũng biết đám sát thủ đã đuổi đến. “Tìm thấy rồi.” Trên đầu vang lên giọng nói của một nữ nhân. Nữ hài nhìn thanh kiếm lóe lên tia sáng lạnh lẽo đang chém xuống, đôi mắt chứa đầy sự tuyệt vọng sợ hãi nhắm chặt lại chờ đợi tử vong đang đến gần. “Keng!” Một viên đá xé gió bay đến đánh lên lưỡi kiếm khiến đường kiếm chém hụt xuống vách đá. Trên vách đá liền lặng lẽ xuất hiện vết rạn nứt. “Ai!” Hắc y nhân sát khí phát ra nhìn theo hướng viên đá được bắn ra. Nữ hài chờ một hồi nhưng không có đau đớn như nàng tưởng tượng liền chẫm rãi mở mắt. Phía trên lại vang lên những tạp âm kim loại va chạm cùng âm thanh đánh nhau hỗn loạn. “Không sao chứ?” Đúng lúc này một nữ oa từ trên thò đầu ra cúi xuống nhìn. “Mau nắm lấy tay ta.” Nhìn cánh tay trắng noãn phấn nộn chìa ra trước mặt mình, nữ hài tử ngẩn người ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của nữ oa lạ mặt này, phân vân không biết có nên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia không? Nhìn nữ oa nhỏ xíu như vậy làm sao đủ sức kéo mình lên được? Nói không chừng còn kéo luôn cả nàng rơi xuống. “Sẽ không có chuyện gì đâu. Tin tưởng ta. Nắm lấy tay ta mau!” Vân Khinh nhìn nữ hài tử đang do dự, giọng nói không nóng không lạnh nửa như trấn an nửa như ra lệnh. Phượng mâu sáng, tròng mắt đen huyền như bầu trời đêm bí ẩn mê hoặc. Nữ hài tử như bị thôi miên trong vô thức đưa tay ra nắm lấy tay Vân Khinh. “Cẩn thận!” Một hắc y nhân đang muốn đâm lén sau lưng Vân Khinh, nữ hài sắc mắt tái mét hô lên. Vân Khinh khẽ nghiêng người, mũi kiếm sượt qua vai nàng chém đứt vài sợi tóc. Một tay nàng vẫn nắm chặt lấy tay nữ hài, tay kia bắt lấy cánh tay cầm kiếm của hắc y nhân dụng lực ném ả qua đầu quăng xuống vực. Hắc y nhân mắt thấy mình sắp rơi xuống chớp mắt chuyển mình cắm lưỡi kiếm sâu vào trong vách đá. Lúc này thân thể ả song song với nữ hài tử bèn nhân cơ hội động thủ. Nhưng còn chưa kịp ra tay đã bị Vân Khinh từ phía trên đánh một chưởng vào đỉnh đầu hộc máu, tay đang nắm cán kiếm buông ra rơi thẳng xuống vực vọng lên tiếng tiếp đất va chạm nặng nề. “Vách đá này cũng không cao lắm.” Vân Khinh nghĩ thầm. Đúng lúc này có biến! Vị trí xung quanh thanh kiếm vẫn đang cắm trên vách đá dần xuất hiện những vết rạn lan rộng lên vết nứt ban đầu do hắc y nhân chém phải khiến mỏm đá bắt đầu vỡ sụp. Như Ý Cát Tường đang giao chiến với mấy hắc y nhân đằng sau luôn để ý đến tình hình của Vân Khinh, thấy thế bỏ qua bọn hắc y nhân vận khinh công bay đến. Vân Khinh nhanh chóng phóng trường tiên ra, đang muốn quăng một đầu lên cho Như Ý Cát Tường bắt thì bị nữ hài tử từ đằng sau ôm chặt lấy. Bên tai vang lên giọng nói run rẩy “Thực xin lỗi.” Trong lòng nữ hài tử cảm giác tội lỗi nặng nề vì đã làm liên lụy đến người vô tội. Chỉ vì mình mà làm hại đến một nữ oa, chỉ vì muốn cứu mình, nàng còn nhỏ tuổi như vậy… Nữ hài lúc này trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất là phải bảo hộ nữ oa này bằng mọi giá, càng ra sức ôm chặt cứng lấy Vân Khinh trong ngực, còn bản thân thì quay lưng lại với mặt đất. ……….. Vân Khinh không chút sứt mẻ từ trong lòng nữ hài ngồi dậy, ngón trỏ đưa ra thăm dò hơi thở của nữ hài. Nàng thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo, vẫn còn sống. Khóe môi nhếch lên mỉm cười, số người này thực lớn a, may mắn là vách đá không cao lắm, cộng thêm việc rơi trúng vào thi thể hắc y nhân ban nãy làm đệm thịt nên nàng ta chỉ bị chấn động hôn mê một chút. Vân Khinh lấy từ trong ngực áo ra ống pháo nhỏ bắn lên trời, mong là có thể xuyên qua lớp sương mù phía trên hoặc Như Ý Cát Tường có lẽ sẽ nghe thấy tiếng pháo nổ. Nàng bắn ra tín hiệu để báo nàng không có việc gì trấn an hai tỷ đệ. Chắc hai nhóc đang lo lắm đây. Khu vực này nàng không quen thuộc, tốt nhất ngồi đợi ứng viện đến tránh đi lung tung lạc đường. Lại đưa mắt nhìn nữ hài tử vẫn đang bất tỉnh, y phục chỗ nào cũng nhiễm máu. Xem ra bị thương không nhẹ, không thể tùy tiện di chuyển. Trước cứ chữa thương đã rồi tính sau. Vân Khinh nhẹ nhàng đỡ nữ hài dậy, cõng lên đi đến dòng suối phía trước. Chợt thở dài, đáng lẽ ra giờ này nàng đang được vui chơi dưới trấn rồi. Vậy mà lúc này lại đang mắc kẹt dưới này. Có lẽ về sau nàng không nên nhúng tay vào chuyện của người khác nữa. Nhưng nhìn nữ hài tử đáng thương này nàng lại không thể giả vờ ngoảnh mặt làm như không thấy. Vân Khinh lại thở dài tập hai, làm người tốt thật khổ a… ……………….. Một nữ oa đang ngâm mình trong dòng suối trong vắt, mái tóc dài đen như mực xõa sau lưng nổi trên mặt nước. Gương mặt nhỏ non nớt mịn màng, hai má ửng hồng vì được tẩy rửa, đôi mắt đang nhắm lại, khóe mắt dài hơi xếch, hàng mi dài rậm như cánh quạt xòe ra. Lúc này có mấy giọt nước đọng trên rèm mi từng giọt từng giọt nhỏ xuống. Trên mặt nàng cũng thấm ướt nước, những giọt nước phác họa cái trán đầy đặn xinh đẹp, lăn xuống cái mũi nhỏ thanh tú, nhỏ xuống đôi môi đỏ mọng ướt át như cánh hoa, cuối cùng xuống đến cái cằm nhỏ xinh thì rơi xuống hòa tan vào dòng suối. Nữ oa ngâm mình chỉ để lộ ra bờ vai trắng nõn trên mặt nước. Nhưng vẫn có thể thấy thân mình bên dưới như ẩn như hiện dưới dòng nước trong vắt… Vừa mở mắt ra chính là một màn như vậy. Nữ hài ánh mắt mơ màng như bị thôi miên ngây ngẩn nhìn không chớp mắt nữ oa kia, hai má dần hiện lên rạng mây đỏ khả nghi. Nữ oa vẫn đang tĩnh lặng bất chợt mắt phượng to tròn mở ra, ánh mắt chiếu thẳng đến nữ hài tử vẫn đang nằm bất động trên bờ. Nữ hài tử giật thót vì bị bắt quả tang, vội nhắm mắt lại vờ như vẫn bất tỉnh. Tim trong lồng ngực đập dồn dập, mặt đã đỏ lan đến tận mang tai. Bên tai lại nghe thấy tiếng lội nước, tiếng sột soạt mặc quần áo, tiếng bước chân lại gần,… “Ta biết ngươi đã tỉnh.” Vân Khinh nhàn nhạt nói. Sớm hơn so với nàng dự tính nên nữ hài mới bắt gặp cảnh ‘tắm tiên’ này. Nghe vậy, nữ hài trở nên hoảng loạn, tim càng hung hăng đập mạnh hơn, nhưng vẫn không dám cử động. Cảm xúc trong lòng rối như tơ vò, vừa cảm thấy biết ơn vừa thấy có lỗi, nhưng hiện tại nhiều hơn cả là xấu hổ vì bị bắt gặp nhìn trộm nàng tắm. Một mặt muốn tỉnh dậy cảm tạ Vân Khinh, một mặt lại xấu hổ không biết đối diện với nàng như thế nào. Hay là cứ ngồi dậy làm như không có chuyện gì? Không được không được, nàng ta đã biết mình nhìn rồi… Giả vờ bất tỉnh cũng không hay lắm, dù sao nàng ta cũng chỉ là một oa nhi. Có gì phải xấu hổ chứ? Đấu tranh tư tưởng xong, đang định ngồi dậy thì nghe tiếng chân bước đi. Nàng tức giận sao? Nghĩ vậy nữ hài vội vàng hô lên “Đừng đi!” Vân Khinh chờ một lúc thấy nữ hài tử vẫn một mực nằm bất động, cũng không ép buộc nàng ta. Đã qua một canh giờ nhưng vẫn chưa thấy cứu viện đến, Vân Khinh nghĩ đi xem xét địa hình, vừa đi chưa được ba bước thì cánh tay bị bắt lấy. “Ta… Ta…” Nữ hài tử có thể cảm thấy gương mặt mình đang nóng rần, những lời đã chuẩn bị sẵn trong đầu bị nghẹn lại nơi cổ họng. Vân Khinh nghiêng đầu khó hiểu nhìn nữ hài tử. Lúc này mới ngắm kỹ nàng ta. Gương mặt tuy không quá xinh đẹp nhưng thanh tú có thừa, ngũ quan xinh xắn cân đối, đặc biệt đôi mắt sâu màu nâu nhạt trong suốt vô cùng hút hồn. Chậc, một tiểu mỹ nhân! Nữ hài tử trước cái nhìn chăm chú của Vân Khinh càng trở nên ngượng ngùng, tim đập dữ dội như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Kỳ quái, mình bị làm sao thế này? Cảm giác khó chịu này là sao? Nữ hài tử cúi đầu xuống tránh né ánh mắt của Vân Khinh. Bất chợt tầm mắt dừng trên thân thể mình. “A!” Hét lên một tiếng, vội lấy áo bao kín lấy thân thể mình. Hiện tại thân trên của nàng hoàn toàn ở trần, trước ngực được băng bó bằng những đoạn vải như được xé từ quần áo xuống. Nhờ vậy có thể nhìn rõ khuôn ngực bằng phẳng trước sau như một của ‘nữ hài tử’. ‘Nàng’ thế nhưng lại là một nam hài. “Ngươi… là ngươi…làm?” Giọng run run hỏi, mặt đỏ rần lan đến tận cổ không biết vì tức giận hay thẹn thùng. “Ngoài ta ra thì còn có ai nữa?” Vân Khinh thản nhiên đáp. Nhìn nam hài hành động có vẻ xấu hổ uất nghẹn mới chợt nhớ ra đây là thế giới nữ tôn, cũng hiểu vì sao hắn phản ứng như vậy. Lại chậm rãi nói. “Ngoài chân phải ra thì trên người có nhiều vết thương khác, không cởi áo ra kiểm tra thì sao chữa được?” Nghe Vân Khinh giải thích, nam hài cũng dần bình tĩnh lại. Nhưng trong đầu cứ không ngừng vang lên suy nghĩ. Bị nhìn thấy hết rồi, hắn bị một nữ tử nhìn thấy thân thể rồi! Chợt nhớ đến lời của tỷ tỷ “Là một nam nhân, nếu thân thể bị nhìn thấy bởi một nữ nhân thì sẽ phải gả cho người đó. Lan nhi, nhất định phải luôn cảnh giác, nhớ không?” Vậy là hắn phải gả cho nàng sao? Nhưng nàng ta nhìn còn quá nhỏ, tầm bảy tám tuổi là cùng. Năm nay hắn vừa tròn mười hai. Theo quy định nữ tử phải qua mười lăm mới được có phu thị, đến lúc nàng đủ tuổi thì lúc ấy hắn cũng hai mươi rồi. Đã trở thành một nam nhân lỡ thì. Còn chưa nói đến trong vòng tám năm, ai biết nàng có thể sẽ nạp bao nhiêu tiểu lang phu thị rồi? Vân Khinh thấy nam hài im lặng, ánh mắt phức tạp nhìn mình, bèn mở miệng nói “Ta nhìn thấy thân thể của ngươi, vừa nãy ngươi cũng đã nhìn thấy của ta. Như vậy hòa nhau. Không cần để ý chuyện đó nữa.” Không cần để ý? Đúng vậy, nàng dù sao cũng chỉ là một nữ oa còn chưa hiểu chuyện, ta không nên suy nghĩ quá nhiều. Tự nhủ trong lòng là thế nhưng không hiểu sao hắn lại thấy trong người không được thoải mái. Nam hài chỉnh trang lại y phục, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, nghiêm túc chắp tay nói “Đa tạ. Nếu không có tiểu thư ra tay cứu giúp, ta chắc chắn đã chết. Ngày sau có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.” Sắc mặt biến đổi thật nhanh. Nhưng dáng vẻ hiện tại có chút ngụy trang giả tạo, không phù hợp với độ tuổi của hắn. Vân Khinh nghĩ thầm “Không có gì.” Im lặng… Không khí có phần gượng gạo xấu hổ. Dù sao định lực của nam hài cũng không thể bằng Vân Khinh, bèn tìm đề tài nói “Xin hỏi quý danh tiểu thư?” “Vân Khinh.” “Vân Khinh…” Lẩm bẩm trong miệng, nam hài lặng lẽ ghi nhớ thật sâu. Lại im lặng… Nam hài thật sự lúng túng không biết phải nói gì để giảm bớt không khí gượng gạo. Phân nửa thời gian bình thường hắn vẫn hay sống trong lốt nữ nhi nên tính cách cũng có phần hào sảng thoải mái, không quá câu nệ lễ tiết như những nam nhân khác. Nhưng Vân Khinh không giống tiểu oa nhi bình thường, tính cách trầm mặc, lạnh nhạt, không hay biểu lộ cảm xúc khiến người khác không biết nàng đang nghĩ cái gì. Là dạng nếu người khác bắt chuyện thì nói, ai hỏi thì trả lời, không hơn không kém. Vô tình tạo quanh mình một lớp bọc ngăn cách với thế giới xung quanh, nhưng sự lạnh nhạt của nàng lại như có lực hút vô hình khiến người ta muốn phá vỡ rào cản kia đến gần hơn. Nam hài len lén quan sát, nữ oa phấn điêu ngọc mài chọc người muốn cưng nựng trong lòng, khuôn mặt tròn tròn non nớt nhưng biểu tình lạnh nhạt xa cách. Vân Khinh ngồi trên tảng đá lớn dưới gốc cây, vuốt đuôi tóc dài còn ướt dùng nội lực hong khô. Mấy giọt nước từ những lọn tóc vắt qua trán chảy xuôi theo sườn mặt nàng, dọc xuống cái cổ mảnh khảnh đến xương quai xanh chảy vào trong áo rồi mất hút. Vì nàng nghiêng người rũ tóc sang một bên vai nên cổ áo hơi xộc xệch lệch theo. Nam hài ngồi chếch đối diện có thể thấy rõ cần cổ và một bên bả vai trắng nõn của Vân Khinh. Hai má nóng rần ửng đỏ, nam hài vội đưa mắt sang chỗ khác, song ánh mắt không theo sự sai khiến lại dính chặt lên Vân Khinh. Không hiểu sao chỉ là một oa nhi chưa đến mười tuổi, nhưng hắn lại có thể cảm nhận ở nàng tiềm ẩn nét phong tình quyến rũ hút hồn trong từng động tác cử chỉ. Chợt cảm thấy gai gai người, Vân Khinh quay sang thì thấy nam hài đang nhìn mình chằm chằm. Bắt gặp ánh mắt nàng thì người cứng ngắc quay đi. Đưa tay sờ sờ lên mặt mình, chẳng lẽ trên mặt có dính gì ư? Vừa mới tắm rửa sạch sẽ xong mà. Nghĩ vậy bèn đi đến suối vốc nước rửa mặt lại cho chắc, bện gọn đuôi tóc thả sau lưng, chỉnh sửa lại y phục. Cuối cùng soi mình dưới dòng suối trong vắt thấy đã gọn gàng tươm tất mới quay trở lại. “Chúng ta nên đi thôi” Đã chờ lâu như vậy mà chưa thấy ai đến nàng đành tự lực cánh sinh vậy. “À… ừm.” Nam hài đang muốn đứng lên thì chân phải chợt đau nhói, khịu xuống ôm lấy chân. Vân Khinh vội ngồi xuống vén ống quần hắn lên trên bắp đùi kiểm tra, may mà miệng vết thương chưa bị rách. Nam hài bị động tác của Vân Khinh làm giật mình. Mặc dù nàng đã một lần thoát y phục của hắn, nhưng đó là khi hắn không có ý thức a. Còn bây giờ hắn hoàn toàn tỉnh táo, nàng lại có thể vén quần mình một cách tỉnh rụi. “Không… không sao” Nam hài ngượng ngùng kéo ống quần xuống. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Vân Khinh ngồi quỳ một chân quay lưng lại nói “Lên đi.” “Ta không sao. Thực sự không cần…” Sao có thể để một oa nhi cao ngang ngực hắn cõng? Sẽ hại nàng mệt chết. “Nếu ngươi gắng gượng vết thương sẽ biến nặng. Dưới này có thể có dã thú, chúng ta phải rời đi càng sớm càng tốt.” Nàng nói hợp tình hợp lý khiến nam hài không thể phản bác. Nam hài do dự một lúc, nhưng chẳng nghĩ ra được cách nào khác đành làm theo lời Vân Khinh.