Vương Gia Muốn Xuất Giá
Chương 28
“… Lạc… Lạc Lạc… tỉnh… mau tỉnh lại.”
Bị lay tỉnh, Đỗ Y Lạc mơ màng dụi dụi mắt “Chuyện gì vậy?”
“Đồ ngốc, giáo sư đang xuống đến nơi rồi kìa.” Tiểu Diệp cầm sách che mặt, hạ thấp giọng nói.
Đúng lúc này trên đầu vang lên một giọng nói ẩn chứa ý cười nguy hiểm “Thế nào Đỗ đồng học, ngủ trong giờ của ta có ngon không?”
Đỗ Y Lạc giật mình, trong chớp mắt cơn buồn ngủ hoàn toàn bị đánh tan, ngẩng đầu ngây ngốc cười trừ “Tiểu… Tiểu cậu, cũng không ngon lắm đâu ạ.”
Trần giáo sư tay cầm sách đập bộp lên trán Đỗ Y Lạc “Không ngon? Không ngon mà lại ngáy to như vậy? Vẫn chưa tỉnh phải không? Thế này đã tỉnh chưa? Hả? Hả? Hả?” Mỗi một chữ ‘hả’ là Trần giáo sư lại gia tăng thêm lực nhéo hai má Đỗ Y Lạc.
“Tiểu cậu, ngươi lại nhéo ta. Về nhà ta sẽ mách tiểu cô!” Đỗ Y Lạc giữ lấy tay Trần giáo sư, thấp giọng đe dọa
“Nha? Nha đầu ngươi quả nhiên rất to gan. Đã vậy ta nhéo cho chừa thì thôi! Ngươi nếu dám mách tiểu cô của ngươi thì về ta sẽ mách tỷ tỷ ta là ngươi ngủ trong giờ học.”
Đỗ Y Lạc cảm giác hai má mình sắp bị nhéo hỏng rồi, mếu máo van xin “Tiểu cậu, ta sai rồi, lần sau ta không dám ngủ trong giờ của ngươi nữa. Tha cho ta đi mà…”
…
“Tiểu cậu… Tha… tha cho ta…”
Lay một hồi vẫn không làm Vân Khinh tỉnh lại được, Phượng Thanh La bèn vỗ vỗ mặt nàng, sau cùng nôn nóng trực tiếp ngắt nhéo hai má của nàng.
“Khinh Khinh, mau tỉnh dậy cho ta!”
Lúc này, Vân Khinh mới chậm rãi ti hí mở mắt, một tay kéo chăn trùm lên đầu, giọng ngái ngủ nói “Mẹ, năm phút nữa thôi mà.”
“Còn không chịu dậy? Hiện tại không phải lúc để ngủ! Khinh Khinh! Khinh Khinh!”
Chăn bị lôi tuột xuống, Vân Khinh nhíu mày lầm bầm “Phiền chết được! Khinh Khinh là ai a?”
“Thiên! Muội ngủ đến mức mụ mẫm cả đầu óc rồi hả? Còn không rõ tên mình là gì sao?”
“Ta là… là…”
Đỗ Y Lạc?... A! Không đúng! Hiện tại nàng là Vân Khinh!
Vân Khinh choàng tỉnh bật dậy.
Có vẻ như nàng ngồi dậy quá nhanh nên đầu có chút choáng váng, vừa day day huyệt Thái Dương vừa hỏi “ A La? Mới sáng sớm đã đến tìm ta có chuyện gì?”
Sao đột nhiên nàng lại có giấc mơ về thế giới trước nhỉ? Đã lâu rồi không còn ai gọi nàng bằng cái tên kia nữa. Cảm giác như nàng đã ngủ một giấc dài đằng đẵng vậy…
“Sáng sớm? Hiện tại vẫn là nửa đêm đó! Muội chưa tỉnh rượu phải không?”
Nghe vậy, Vân Khinh ngó ra bên ngoài, lúc này mới thấy ngoài trời tối đen như mực, ánh trăng bàng bạc xuyên qua cửa sổ chiếu xuống đất ánh sáng yếu ớt.
Bất chợt nhận ra khung cảnh căn phòng lạ hoắc, nàng lại hỏi “Mà ta đang ở đâu vậy?”
“Muội còn hỏi ta?”
Vân Khinh tự cân nhắc tửu lượng mình kém nên không bao giờ quá chén bao giờ, bình thường cảm thấy có chút không tỉnh táo liền ra ngoài hóng gió. Mà cứ cho là nàng say đi nữa, thì một người say cũng không thể đi xa như vậy, hơn nữa nơi hoang vắng này lại hiếm có ai đặt chân tới trong cung.
Nhớ lại tình trạng ban đầu khi tìm đến đây. Cửa được đóng lại cẩn thận. Trong phòng tuy cũ kĩ bụi bay mù mịt, nhưng giường nơi Vân Khinh nằm lại khá sạch sẽ, không những thế trên người nàng còn được đắp một ngoại bào ngay ngắn. Nhưng chắc chắn nó không phải của Vân Khinh rồi, vì trên người nàng y phục lúc này vẫn chỉnh tề như cũ.
Phượng Thanh La trong lòng nghi hoặc, hỏi “Khinh Khinh, làm thế nào muội lại đến nơi này?”
“Ta... Ta cũng không rõ nữa.” Vân Khinh nhíu mày suy nghĩ, sực nhớ ra điều gì đó liền nói “Phải rồi! Ta bị trúng xuân dược!”
“Cái gì!” Phượng Thanh La kinh ngạc “Là lúc đó sao?”
Vân Khinh gật đầu khẳng định “Là Tuyên vương.”
Phượng Thanh La sờ cằm, soi xét nhìn Vân Khinh “Vậy xuân dược đã được giải rồi sao? Bắng cách nào? Hay là…?”
Nhìn ra được chuyện Phượng Thanh La đang nghĩ, Vân Khinh liền đỏ mặt khoát tay phủ nhận “Không thể nào! Tỷ không cần suy diễn lung tung a.” Cơ thể nàng cảm giác hoàn toàn không có gì lạ, mặc dù không nhớ rõ những gì đã xảy ra nhưng nàng có thể chắc chắn không làm loại chuyện kia.
Im lặng một lúc, Phượng Thanh La nói “Dường vẻ như có người đã âm thầm giúp muội tránh được kiếp nạn lần này.”
“?”
“Mọi chuyện bắt đầu từ khi biểu đệ Bạch Mộ Lan được phát hiện bất tỉnh ở ngự hoa viên.”
Vân Khinh sực nhớ ra, nói “Trước đó ta cũng đã gặp qua hắn. Rốt cuộc có chuyện gì?”
Phượng Thanh La gật đầu, chậm rãi tường thuật lại “Biểu đệ tỉnh dậy liền kêu ta đi tìm muội. Hắn nói kẻ đánh lén hắn đã đưa muội đi mất. Đúng lúc đó lại được tin Thiên Vân hoàng tử mất tích. Mẫu hoàng ra lệnh lập tức phong tỏa hoàng cung, cho người đi tra soát mọi ngóc ngách. Người thì vẫn chưa tìm thấy, nhưng lại phát hiện ra Tần phi bị hạ xuân dược trong lãnh cung.”
“!” Vân Khinh khiếp sợ tròn mắt kinh ngạc.
Biết nàng đã nghiệm ra vấn đề, Phượng Thanh La khẽ gật đầu nói “Giờ thì ta đã hiểu vẻ mặt kỳ lạ của Phượng Thiên Tường lúc đó rồi. Hẳn nàng ta cũng không ngờ mọi chuyện lại không đúng theo sắp đặt.”
Tần phi mặt ngoài có mối quan hệ khá thân thiết với nam hậu, hay nói đúng hơn hắn xác thực là người của nam hậu. Là đích nam của Hình bộ Thượng thư. Đã vì nữ hoàng hạ sinh một tiểu hoàng tử. Tần Thượng thư từ lâu đã luôn ủng hộ Thái nữ, nên nam hậu cũng khá chiếu cố tới Tần phi. Được chủ hậu cung làm hậu thuận, dưới gối cũng có một nhi tử, địa vị Tần phi coi như vững chắc.
Nay Phượng Thiên Tường lại âm mưu sắp đặt vu cho Tần phi tội thông dâm với người ngoài. Hoàng đế bị chụp mũ xanh lên đầu, quả thực hậu quả khôn lường…
Nam tử phạm phải thất xuất chi điều, nhẹ thì bị đánh một trận bán sống bán chết rồi hưu, nặng thì bị lột sạch quần áo nhốt lồng heo thả trôi sông. Nhưng đằng này lại không phải là phu thị nhà bình thường mà là phi tử của nữ hoàng! Chắc chắn sẽ liên lụy đến cả gia tộc. Mà kẻ ‘thông dâm’ là nàng, cũng không thoát khỏi cảnh ngũ mã phanh thây a.
Vân Khinh thầm suy diễn mà đổ môi hôi, cười lạnh.
Tuyên vương này trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà sắp xếp cũng thật thấu đáo. Không những có thể loại bỏ được cả một gia tộc ủng hộ Thái nữ, mà còn diệt luôn mối hiểm họa vừa xuất hiện là nàng. Một mũi tên trúng hai con chim.
Nếu âm mưu này của nàng thành công, thì cả lực lượng và thanh danh của Thái nữ đúng là tổn thất không ít. Bằng hữu của nhi nữ lại thầm gian díu với phi tử của mình, Thái nữ cũng khó mà tránh khỏi khiển tội của nữ hoàng.
Chỉ là người tính cũng không bằng trời tính, chắc Tuyên vương cũng chẳng thể ngờ giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim phá hỏng mưu kế của nàng ta.
Nghĩ đến đây Vân Khinh thầm cảm thấy may mắn. Lần này nàng quá khinh địch rồi, nếu không có người kia giúp chắc nàng đã trở thành tử tù rồi. Mặc dù nàng cũng không lo ngại chuyện này lắm, những mà xảy ra quả thật rắc rối to.
Bất chợt tầm mắt dừng ở ngoại bào đắp trên người mình. Vậy mà nàng cứ nghĩ là tấm chăn.
Vân Khinh đưa tay khẽ vuốt lên ngoại bào mềm mịn. Rốt cuộc người này là ai? Ân cần như vậy…
Lúc này, Phượng Thanh La lại lên tiếng “Tần phi coi như cũng thoát khỏi hiểm cảnh. Chuyện quan trọng trước mắt, là phải tìm ra được tung tích Thiên Vân hoàng tử.”
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
91 chương
3 chương
50 chương
201 chương