Vương Gia, Ly Hôn Đi

Chương 46 : Chớ chọc ta!

Đương lúc 2 người thấy rõ đối phương, đều là sửng sốt. _ Ngươi tới để làm chi? - Tô Tần lập tức kịp phản ứng, đổi lại quái đản sắc mặt trong ngày thường hỏi. Nha nha, tối hôm qua đã nhìn hết thân thể của nàng, còn nói sẽ đối nàng phụ trách, hôm nay liền ôm thượng mỹ nhân, ai biết mấy ngày sau hắn có leo lên giường với người ta không! Hừ, quả nhiên, nam nhân nói đều không thể tin! _ Ta, ta là tới hướng ngươi giải thích ! - Tư Mã Hằng vẻ mặt tiều tụy, đêm qua vì nàng, cả đêm không có chợp mắt, vừa rồi hắn thật vất vả mới về được phòng muốn ngủ 1 giấc, kết quả là gặp được Thủy Nguyệt, nàng vừa thấy mặt liền nói cái gì cũng không nói, trực tiếp nhào tới trên người hắn, cường hôn chính mình, mà cứ như vậy vừa vặn, Tô Tần tới, liền thấy được. Tô Tần nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt, có chút tiều tụy, biết hắn là vì mình cả đêm không chợp mắt, tâm liền bắt đầu mềm nhũn, thế nhưng ánh mắt xuống chút nữa, lại nhìn thấy hắn xiêm y không chỉnh tề, khóe miệng còn lưu lại vết son môi của nữ nhân, nàng viên kia mềm xuống tâm lại lập tức biến cứng rắn. _ Không cần giải thích, đó là chuyện của ngươi không liên quan tới ta! - Tô Tần ngoan cường nhẫn tâm, nàng không phải cái loại người tùy tiện hồ lộng mấy câu liền có thể đơn giản bị lừa dối! Nói xong, nàng khép lại môn, nghiêng người từ bên người Tư Mã Hằng đi qua. _ Chờ 1 chút- Tư Mã Hằng giữ tay nàng lại, đem thân thể của nàng kéo lại gần hắn- Cái gì gọi là chuyện của ta? Cái gì gọi là cùng ngươi không quan hệ? Hắn là phu quân của nàng, nói như thế nào cùng nàng không quan hệ! Càng nghe càng căm tức! _ Tư Mã vương gia, ta nhớ ngươi còn chưa có biết rõ ràng 1 việc, ta với ngươi 1 chút quan hệ cũng không có, cùng lắm có thể coi như là bằng hữu, vì thế, ngươi muốn gặp người nào, ngươi muốn ôm người nào, muốn hôn người nào, ta thật không có 1 điểm quyền lợi can thiệp! - Nàng có thể lấy thân phận gì đi can thiệp, hắn cho nàng cái quyền lợi gì đi can thiệp sao! Tư Mã Hằng nhìn nàng, đột nhiên câu dẫn ra 1 mạt cười- Ngươi ghen tị? _ Xin lỗi, ta ăn mễ, ăn mỳ, chính là không ăn giấm, cái kia cũng không có thể ăn được, hơn nữa gây hại đối với thân thể, ta là cái người theo chủ nghĩa hiện thực, vì thế ta tuyệt đối sẽ không đi làm chuyện gây hại đối với thân thể, như vậy hiện tại ngươi minh bạch chưa! - Tô Tần 2 tay giơ lên, ý bảo chính mình thực sự không sao cả. _ Ngươi… …- Tư Mã Hằng có chút tức giận , hắn vừa cấp hừng hực không để ý hình tượng chạy đến vì muốn cho nàng 1 cái giải thích, nàng cư nhiên như thế không quan tâm, như vậy nàng đem tình cảm của mình trở thành cái gì, đem hứa hẹn của mình lại trở thành cái gì, không quan trọng gì gì đó sao! Theo như những gì nàng nói chính là, lời hắn nói, sự hắn làm, nàng 1 chút cũng không quan tâm! Hắn đối với nàng mà nói cư nhiên so với người lạ còn không bằng! Nghĩ đến đây, 1 cỗ hỏa liền hướng đáy lòng phun tới! _ Tô Tần, ngươi quả thật không muốn nghe giải thích của ta! - Hắn sinh khí, hắn phẫn nộ rồi! Hắn là vương gia, hắn sự chịu đựng là có hạn! _ Ta nói rất rõ ràng, ngươi không có nghễnh ngãng đi! - Tô Tần 2 mắt nhìn về phía trước, không nhìn tới lúc này Tư Mã Hằng trong mắt là ngập tràn lửa giận. _ Hảo, rất tốt! - Tư Mã Hằng cắn răng- Tô Tần, ngươi đã không muốn nghe giải thích, như vậy ta cũng nói cho ngươi biết, chỉ cần là bản vương nhìn trúng người nào, cho dù là dùng ép buộc, ta cũng sẽ đem ngươi buộc trở lại! Nếu là không có kinh qua đêm qua, hắn có lẽ sẽ buông tay, thế nhưng trải qua đêm qua hắn hiểu tâm tư của mình, vì thế hắn sẽ không buông tay, nữ nhân trước mắt này, hắn là muốn định rồi, mặc kệ dùng phương pháp gì, hắn cũng sẽ không lại làm cho nàng ly khai chính mình! _ Ngươi, ngươi muốn làm gì! - Tô Tần lúc này mới phát hiện, Tư Mã Hằng trong mắt phẫn nộ, trong lòng hô to không ổn, 2 mắt vừa chuyển, lập tức đối phía sau hắn kinh hô ra- Cổ tiểu thư, sao ngươi lại tới đây! Tư Mã Hằng lập tức sửng sốt, nghiêng đi mặt thời gian, Tô Tần lại nhân cơ hội lòng bàn chân 1 mạt du, chuồn mất! _ Tô Tần, ngươi này tiểu hoạt đầu, ngươi đứng lại cho ta! - Tư Mã Hằng lập tức phát hiện không thấy bóng dáng của nàng, chạy đi liền truy. Kết quả là, trong vườn liền xuất hiện 1 cảnh tượng kỳ quái như thế, 1 thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn phía sau, 1 nam tử tuấn mị dáng người chăm chú rượt theo. Tô Tần bị Tư Mã Hằng đuổi theo đầy sân tán loạn, nàng bi ai phát hiện, Tư Mã Hằng so với Tần Như Ca lợi hại hơn, giống như là kẹo mạch nha, thế nào cũng ném không xong, chạy trốn khiến nàng thở dốc vù vù vẫn không thể nào đem hắn bỏ rơi. _ Tô Tần, ngươi lập tức dừng lại cho ta đến, nếu không chờ ta bắt được ngươi, ngươi sẽ biết tay! - Tư Mã Hằng cũng phát hiện 1 vấn đề lớn, Tô Tần chạy trốn thực sự rất nhanh, nàng rõ ràng không có khinh công, tại sao có thể chạy nhanh như vậy. Bất quá không quan hệ, hắn có rất nhiều thời gian cùng tinh lực để đối phó chỉ (Móng vuốt) giảo hoạt tiểu hồ ly này, chờ hắn bắt được nàng, cần phải hảo hảo mà “Giáo huấn” nàng 1 chút, cần phải làm cho nàng biết 1 chút cái gì gọi là “Phu là trời, phu là tất cả”. _ Cứu mạng… …- Tô Tần dọc theo đường đi lấy lộ tuyến hình chữ “S” nhằm trốn lủi, lớn tiếng la hét cầu cứu. Lúc đi ngang qua 1 hoa viên đại môn, 1 đôi tay bưng miệng của nàng, sau đó đem nàng kéo vào phía sau hoa viên. _ Kỳ quái, vừa rồi người còn ở nơi này chạy, thế nào chỉ chớp mắt liền không thấy tăm hơi! -Tư Mã Hằng truy đến nơi đây liền không tìm được tung tích Tô Tần, hắn dừng bước lại, tìm xung quanh, lại thế nào cũng tìm không được- Chẳng lẽ nàng còn có thể độn thổ được sao! Tô Tần trốn ở 1 tiểu sơn động trong giả sơn phía sau, nghe được Tư Mã Hằng nói, thấp giọng mắng ra- Ngươi mới là con chuột, mới thích đào động gì đó! _ Khúc khích… …- Đứng ở phía sau Dạ Lãnh Ngô Hạo nhịn không được thấp giọng cười ra- Dám nói hắn là con chuột, ngươi là người thứ nhất. _ Gì chứ, ta nói là sự thực! - Tô Tần phiền muộn, nàng rõ ràng mới là người bị hại, còn bị hắn đuổi theo chạy đầy sân, nhưng nhìn bộ dáng Ngô Hạo, tựa hồ tương đối đồng tình với Tư Mã Hằng hơn! _ Được rồi, chúng ta có thể hay không trước đừng nói chuyện này, hắn hình như đi rồi, đi ra ngoài trước lại nói- Dạ Lãnh nhìn 2 vị tương hỗ bạch nhãn tên (Mắt phóng ra mũi tên, ở đây ý của Lãnh ca nói là 2 tên ngốc này đang trừng mắt gừm gừm nhau), lại nhìn lại không gian nhỏ hẹp chỉ có thể chứa nạp 3 người, thẳng lắc đầu. _ Nga- Tô Tần tựa hồ cũng phát hiện tình cảnh xấu hổ của bọn họ hiện nay, vội vã trước lui ra ngoài, lại hướng bọn họ nói cám ơn- Vừa rồi đa tạ ơn cứu mạng của 2 vị cứu, sau này nếu có cần chuyện gì trong phạm vi của tiểu đệ, tiểu đệ nhất định báo đáp 2 vị. Ngô Hạo sang sảng cười, dùng sức vỗ vỗ bả vai của nàng- Tiểu huynh đệ thật thú vị, chúng ta giúp ngươi không cần cái hồi báo gì, nếu như ngươi không chê, chúng ta kết nghĩa huynh đệ thế nào? Ta năm nay vừa mới tròn 20, Nhuế huynh đệ còn ngươi? _ Ngạch, ha hả, tốt, ta năm nay mới 15, xem ra ta phải xưng hô ngươi là Ngô đại ca, chỉ là đại ca chớ ghét bỏ tiểu đệ ta thường xuyên gây rắc rối là được rồi! - Tô Tần lại bị hắn lực mạnh chụp thân thể thiếu chút nữa bay ra ngoài, mau là được Dạ Lãnh ở phía sau tiếp được, nàng ngượng ngùng rút về cánh tay bị Dạ Lãnh đỡ lấy, cười cười nói- Cám ơn, bất quá ta muốn biết vị này phải xưng hô như thế nào. Ngẫm lại thật là kỳ quái, rõ ràng là 3 người không quen biết, bây giờ nhưng thật ra thân thiện lên, hình như, vị Ngô Hạo đại ca này cả ngày đều đi theo bên người Dạ Lãnh, bọn họ khi nào trở nên thân mật như vậy. _ Nga, ta năm nay vừa vặn 18, như vậy ta nên xưng hô ngươi 1 tiếng Tô tiểu đệ, thế nào? - Dạ Lãnh nhàn nhạt cười, 1 đôi con ngươi sáng ngời lóe ra quang mang, làm cho khuôn mặt vốn trắng bệch thoạt nhìn cũng có 1 chút sinh khí. _ Ha hả, tốt lắm, chúng ta sau này liền xưng hô như vậy đi, bất quá hôm nay tiểu đệ ta còn có việc trong người, trước đi 1 bước, ngày khác sẽ cùng 2 vị ca ca nói chuyện, thế nào? - Tô Tần hôm nay hẹn Cổ Nguyệt đi bàn về chuyện làm thế nào trù bị “Mị Nhân phường”, bị Hồ Thanh Ca cùng Tư Mã Hằng như thế 1 giảo hợp, thiếu chút nữa đều đã quên. _ Tự nhiên là có thể, ngươi cứ đi trước, còn có rất nhiều thời gian- Dạ Lãnh hôm nay nói có chút nhiều, hắn tốt lắm trong con ngươi sáng ngời lộ ra 1 cỗ tiếu ý khó có thể nói nên lời, nhợt nhạt lại làm cho người trầm mê. Tạm biệt 2 vị kia xong, Tô Tần ở địa phương ước hẹn nhìn thấy chờ đợi đã lâu Cổ Nguyệt, nhìn sắc mặt của nàng, tựa hồ không tốt lắm. _ A, Cổ tiểu thư, ngươi làm sao vậy? - Tô Tần lần đầu tiên nhìn thấy nàng lộ ra biểu tình như vậy, đứng ở tiểu đình trong hồ, cúi đầu nhìn kia một trì ba quang trong vắt, trong mắt diệu hồ quang, có chút chói mắt, nhỏ vụn quang mang huyễn 2 mắt Tô Tần, có chút thấy không rõ là ánh mắt dạng gì. _ Ngươi đã đến rồi- Cổ Nguyệt quay sang, nhìn nàng, Tô Tần này mới phát hiện, hốc mắt nàng hơi có chút ẩm ướt, tựa hồ vừa mới khóc. _ Ngươi có chuyện gì không vui sao? - Tô Tần thân thiết đi lên phía trước hỏi. _ Không có gì, chỉ là cảm thấy có thể là mình làm không tốt, tựa hồ… …- Cổ Nguyệt khe khẽ thở dài 1 hơi, đáy mắt lại lần thứ 2 đã ươn ướt đứng lên. _ Tựa hồ cái gì? - Tô Tần có chút minh bạch ý của nàng, cũng không biết vì sao Tư Mã Hằng cùng Tần Như Ca đều không thích nàng, vẫn cảnh cáo chính mình phải cách xa nàng ra , nhân gia 1 đại cô nương có chỗ nào đắc tội bọn họ, nàng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nghĩ không ra cái nguyên cớ gì. _ Không có gì, chỉ là trong lòng khó chịu, thật ngộp, muốn đi ra ngoài tản bộ 1 chút- Mắt lại ai oán nhìn về phía Tô Tần, lộ ra ý tứ khẩn cầu. _ Ngạch, vậy ta cùng ngươi đi, dù sao ta cũng có sự muốn thỉnh giáo ngươi, thuận tiện rủ thêm Hạnh Nhi cùng Như Nguyệt các nàng cùng tới đây, sau đó sẽ đi chung quanh mua 1 ít đồ dùng hàng ngày- Tô Tần nhưng thật ra đối đệ nhất thiên hạ quan, Yên Môn Quan này tâm tồn lòng hiếu kỳ, hôm qua vừa tới, gặp được cái cục diện rối rắm như thế cũng không có thời gian hảo hảo mà nhìn rõ 1 chút cái chỗ này, hôm nay vừa vặn mượn cơ hội này đi nhìn 1 cái. Rủ được Hạnh Nhi cùng Như Nguyệt, Tô Tần liền dẫn các nàng cùng đi dạo phố. Kết quả là, 1 đám nữ nhân liền bắt đầu tụ tập ở nơi biên thùy thành nhỏ lý này. Tô Tần bắt đầu bị 1 ít tiểu biễu diễn mới lạ hấp dẫn, phần lớn là nàng hứng thú với các hàng len, đều là 1 ít người ngoại lai mang từ trong kinh thành tập hợp bán ra. Đương nhiên ở đây vùng đất trung tâm như trước rất phồn hoa, các loại tửu quán trà lâu, cửa hàng san sát, quan to quý nhân ăn mặc xa hoa cũng đại đô tập trung ở chỗ ăn chơi xa hoa. _ Xem ra, ở chỗ này mở mị phường có được không? – Tô Tần như thế nhấc chân chạy xem 1 vòng, phát hiện ở đây phồn hoa không thua gì kinh thành- Cổ tiểu thư, ý tứ của ngươi thế nào? _ Ân, ở đây xây cái mị phường, khách nhân không thành vấn đề, vấn đề là, ngươi phải như thế nào huấn luyện những nữ nhân trong vườn kia? - Xem ra, những nữ nhân kia tựa hồ khó mà biết nghe lời. _ Hắc hắc, này ngươi liền không cần phải lo lắng, thế nào giáo hóa các nàng là chuyện của ta, ngươi liền phụ trách huấn luyện kỹ năng các nàng là được! - Tô Tần 1 bộ dáng định liệu trước. _ Tiểu thư, bên kia hình như có người- Hạnh Nhi chỉ chỉ cái hẻm nhỏ phía trước, nơi đó nằm 1 người, nhìn hình dạng này hình như đã hôn mê. _ Chúng ta đi nhìn thử- Tô Tần tế bào trượng nghĩa nhiệt tình lại bắt đầu rục rịch. _ A, là 1 lão nhân- Tô Tần đưa hắn lật lại thân, lại phát hiện thì ra là cái lão đầu râu bạc. _ Đói, ta thật đói… …- Lão nhân ở trong hôn mê nói mớ. _ Ngạch, hắn hình như chính là đói bất tỉnh- Tô Tần nâng dậy hắn- Chúng ta không thể cứ như vậy đem hắn ném ở chỗ này, trước đem hắn mang trở về rồi hãy nói. Vì hắn rửa sạch 1 chút mặt, thấy rõ khuôn mặt của hắn xong, Tô Tần kinh ngạc hô lên- Sư phụ, tại sao là ngươi! Tẩy trừ qua đi, lộ ra chính là hé ra cùng sư phụ ở trong thế giới Tô Tần nguyên lai mặt giống nhau như đúc. Nàng không nghĩ tới, cư nhiên lại ở chỗ này gặp được sư phụ, thế nhưng vừa nghĩ lại cảm thấy không đúng, nàng là xuyên việt tới nơi này, chẳng lẽ sư phụ cũng xuyên việt tới được, thế nhưng sau khi hắn thanh tỉnh, Tô Tần triệt để bỏ đi cái ý niệm này, người này chỉ là bộ mặt giống nhau mà thôi, hắn không phải sư phụ. _ Oa, vị lão gia gia này, khẩu vị của ngươi hảo hảo a! - Tô Tần nhìn kia 2 hàng bát ăn cơm chồng chất như núi, đối với khả năng ăn uống kinh người của hắn cảm thấy vạn phần “Kính ngưỡng”. _ Đương nhiên, có thể ăn có thể uống có thể ngủ, mới là phúc khí, đúng không! - Lão nhân vừa ăn, 1 bên chùi đi mấy hạt cơm trên râu, nhếch môi nở nụ cười thỏa mãn tượng như đứa nhỏ. _ Ha hả, lão gia gia, ta kêu Tô Tần, không biết ngài xưng hô như thế nào? - Tô Tần rất thích hắn loại này rộng rãi tính tình, cùng sư phụ giống nhau như đúc, khó có được có thể ở chỗ này gặp được 1 người coi như là quen thuộc, Tô Tần cuối cùng cảm giác có 1 chút an ủi, cảm giác thượng không còn là 1 người cô đơn. _ Ngươi gọi ta là lão Sở đi, bọn họ đều xưng hô ta như vậy!_ Ân- Tô Tần cũng thật biết nghe lời. Cứ như vậy lão Sở liền tạm thời ở trong vườn, bởi vì hắn tương đối thích ăn, vì thế, Tô Tần cố ý vì hắn mở cái tiểu viện, mỗi ngày nhất định cung ứng hắn ăn đầy đủ. _ Ai, tiểu thư, ngươi thế nào tự nhiên thiện tâm như vậy a- Hạnh nhi vội vã lôi nàng ra. _ Làm sao vậy? - Nàng không cảm thấy có cái gì không ổn. _ Bây giờ tiền của chúng ta đã không đủ dùng, còn phải nuôi dưỡng những người này, ngươi lại nuôi thêm hắn, chẳng phải là rất vất vả sao? - Hạnh nhi đảo cũng không phải thấy chết không cứu, chỉ là, bây giờ các nàng cũng là khó khăn trọng trọng, thế nào còn có tiền nhàn rỗi nuôi dưỡng thêm 1 lão nhân thích ăn đây _ Hạnh nhi, bạc không phải tự chạy tới, mà là tự kiếm về, vì thế bớt ăn bớt dùng cũng không thể tăng tài phú, hơn nữa, nhiều 1 đôi đũa mà thôi, chúng ta hiện nay vẫn có thể cung cấp nuôi dưỡng thêm 1 người, ngươi yên tâm, tiểu thư nhà ngươi ta tự nhiên sẽ có biện pháp tránh kiếm tiền, tuyệt đối sẽ không cho các ngươi lưu ly đầu đường xó chợ đâu! - Tô Tần nàng rất có trách nhiệm nha, nàng tuyệt đối sẽ không làm chuyện không có nắm chắc.