Từ lần trước sau thiết yến của Thái Hậu, Tiếu Tuyết thường xuyên đi đến Thái Hòa Cung, trong cung rất nhiều cung nữ, thái giám, còn có một ít phi tần đều rất thích Tiếu Tuyết, Tiếu Tuyết cũng rất thích Hoàng Thành yên tĩnh thế này. Tuy vậy Tiếu Tuyết cũng biết đây chỉ là mặt ngoài của nó, chỉ cần mọi người không xung đột cũng có thể ở chung tốt lắm, nếu có xảy ra chút sự tình, chỉ sợ cảnh hài hòa kia sẽ bị tước đoạt.
Thái Hậu rất hoà ái, ban đầu là vì Liệt Hạo nhưng về sau Thái Hậu cũng sủng ái Tiếu Tuyết vô cùng, Tiếu Tuyết cũng vô cùng bất đắc dĩ mà nhận phần tình thân Liệt Hạo cung cấp dư dả này. Chỉ là nàng thường xuyên nhìn thấy Hoàng Thượng thâm trầm, Tiếu Tuyết trong lòng khó hiểu, không biết vì nguyên do gì, đối với Hoàng Thượng, Tiếu Tuyết cảm thấy sợ hãi. Lúc trước Tĩnh Nam Vương bắt Tiếu Tuyết đi, nàng cũng không có chút gì là vẻ sợ hãi, nhưng là Hoàng Thượng có một cỗ hơi thở lạnh lùng, như gần như xa. Trong lòng áp lực không chịu nổi.
Đến nước này Tiếu Tuyết tận lực tránh cùng Hoàng Thượng chạm mặt, để bớt xấu hổ, cũng ít sợ hãi hơn.
Đêm, yên tĩnh vô sắc, không trung rải đầy sao, mỗi khi ban đêm Tiếu Tuyết tưởng nhớ nhung Liệt Hạo, đếm từng ngày gặp lại Liệt Hạo, yên lặng cầu nguyện hắn bình an trở về.
Khoát lên trường sam màu tím, thanh nhã lạnh nhạt, phiêu dật tự tại, là phục sức Tiếu Tuyết thích nhất, nhờ Tình nhi lấy ra đàn cổ, muốn giải toả nhớ nhung trong lòng, thì ra nhớ nhung lại đau lòng như vậy. Tình nhi kiên trì chờ đợi bên cạnh, Tiếu Tuyết sợ Tình nhi lo lắng, cũng thản nhiên cho phép, chính là Tiếu Tuyết không muốn nói chuyện, Tình nhi cũng yên lặng quan sát nhà mình, biết tiểu thư trong lòng nhất định là đang nhớ đến Hạo Vương gia, việc mình có khả năng làm chính là làm bạn với tiểu thư đang cô độc.
Trong Mị cung, cung nữ, thái giám kỳ thật rất nhiều, nhưng Tiếu Tuyết không có thói quen nhiều người hầu hạ, mỗi lần cũng chỉ để Tình nhi tùy thân bên người mà thôi...
Đêm, yên tĩnh như thế, Tiếu Tuyết lại hoàn toàn không hề buồn ngủ, thầm nghĩ ghi nhớ thật sâu nhớ nhung người trong lòng.
Khẽ vuốt đàn cổ - một khúc sầu não từ miệng phát ra:
Khoảnh khắc này thiếp tình nguyện buông tay,
Đôi ta có tình, thiếp cũng chỉ hy vọng chàng hạnh phúc.
Nơi nào để hai người chúng ta gặp mặt,
Ấm nồng lời nói thoảng đâu đây.
Thiếp chỉ muốn đem lòng mình bày tỏ,
Nước mắt tràn mi nhớ thương riêng chàng.
Làm thế nào để đem chàng quên đi?
Chờ đợi trong cô đơn chỉ toàn là thương tổn.
Lòng thiếp buông tay nhưng tâm luôn suy nghĩ,
Không biết khi nào chàng về lại nơi đây?
Nỗi đau ly biệt thật quá đỗi bi thương,
Tình yêu của chàng cũng quá ư mệt mỏi.
Nếu kiếp sau có vô tình gặp lại,
Thiếp nguyện không để chàng đi vào con tim.
Nỗi đau ly biệt thật quá đỗi bi thương,
Tình yêu của chàng cũng quá ư mệt mỏi.
Nếu kiếp sau có vô tình gặp lại,
Thiếp nguyện không để chàng đi vào con tim.
Nước mắt tràn mi nhớ thương riêng chàng.
Làm thế nào để đem chàng quên đi?
Chờ đợi trong cô đơn chỉ toàn là thương tổn.
Lòng thiếp buông tay nhưng tâm luôn suy nghĩ,
Không biết khi nào chàng về lại nơi đây?
Nỗi đau ly biệt thật quá đỗi bi thương,
Tình yêu của chàng cũng quá ư mệt mỏi.
Nếu kiếp sau có vô tình gặp lại,
Thiếp nguyện không để chàng đi vào con tim.
Nỗi đau ly biệt thật quá đỗi bi thương,
Tình yêu của chàng cũng quá ư mệt mỏi.
Nếu kiếp sau có vô tình gặp lại,
Thiếp nguyện không để chàng đi vào con tim.
Một bên biên xướng, đầu ngón tay không ngừng vỗ về đàn cổ, muốn đem nhớ thương trong lòng nói ra hết thảy, nàng muốn cùng đêm tĩnh mịch yên lặng bày tỏ lòng này với sao trời, hy vọng Liệt Hạo nơi Hán Quốc có thể nghe thấy tiếng lòng mình.
Nước mắt bay tán loạn rơi xuống đàn cổ, trong đêm yên tĩnh, thật là thanh thúy.
Chính là Tiếu Tuyết không biết, đêm tĩnh mịch thế này, một mị ảnh ấn nấp ở Mị cung, tâm lãnh đau thấu xương tủy. Trong mắt hiện lên tàn bạo đầu tiên từ trước tới nay!
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
23 chương
10 chương
33 chương
99 chương
86 chương
143 chương