Liệt Hạo đi một bước liền ép sát Tiếu Tuyết, trong mắt tràn đầy tình yêu say đắm, tất nhiên là nồng đậm không thể nào hóa giải (yêu nhiều đến mức ko thể tiêu tan), Tiếu Tuyết nhìn Liệt Hạo như vậy thì trong lòng khó hiểu, có thể là chính mình hiểu lầm hắn chăng? Chỗ nào không đúng? Cho dù là hiểu lầm, hắn cũng không phải là người nàng muốn, hắn là Vương gia. Với lại theo như lời hắn, hắn cần yên ổn chính trị, cần có năng lực thân phận thích đáng, chẳng lẽ hắn có thể vì một người nho nhỏ như nàng mà buông tay sao? Nếu như tình yêu phải tạo thành từ nguyên nhân ấy, nàng chỉ có thể buông tay, tính nàng không muốn tự uỷ khuất chính mình! "Vương gia, tha lỗi cho Tiếu Tuyết cả gan, nhưng ngài không phải người Tiếu Tuyết muốn!"  "Ha ha ha… Vậy người đó là ai, Ngạo Trình sao?"  "Vương gia, ngài là Vương gia, thân phận tôn quý, Tiếu Tuyết là một nữ tử bình thường, không đủ để dựa vào sủng ái của Vương gia, thỉnh Vương gia cân nhắc!"  "Tuyết nhi, nàng cảm thấy bổn vương sẽ để ý sao?"  "Vương gia, ngài không cần miễn cưỡng, đối với sự để ý của ngươi, thiếp không muốn."  "Vì sao, nàng không hài lòng chuyện gì có thể nói cho bổn vương biết, bổn vương sẽ có biện pháp làm hài lòng nàng!"  Khụ! Thở dài một tiếng "Vương gia, ngươi có từng biết chuyện tình ở thế giới của Tiếu Tuyết không?"  "Bổn vương không nhất thiết phải biết, không phải sao? Bổn vương thầm nghĩ muốn nàng."  "Vương gia, Tiếu Tuyết căn bản không thuộc về thế giới này, tuy rằng thiếp không biết phải như thế nào để trở lại thế giới của thiếp, nhưng là cuối cùng cả đời Tiếu Tuyết cũng muốn thử tìm cách, Tiếu Tuyết không nghĩ ngày sau sẽ phụ lòng Vương gia?"  "Bổn vương mặc kệ nàng là ai? Cũng không quản nàng từ đâu tới đây, toàn bộ không cần."  "Vương gia, vì sao ngài còn không hiểu? Tiếu Tuyết phải nói như thế nào ngài mới có thể hiểu được?"  Liệt Hạo bước một bước ép sát Tiếu Tuyết, Tiếu Tuyết lui một bước về phía sau, đã thối lui đến mép giường. Đột nhiên đưa tay dùng sức lôi kéo, Tiếu Tuyết cả kinh, ngã vào trong lòng Liệt Hạo, phút chốc hắn cúi đầu hôn lên môi mỏng của Tiếu Tuyết. Càng hôn càng không thể dừng lại, Liệt Hạo dùng tay kìm lại cằm của nàng không cho nàng né tránh, cúi đầu mạnh mẽ chiếm đôi môi cùng cái lưỡi thơm tho của nàng một cách kịch liệt. Ngô —— Đây là nụ hôn cuồng nhiệt sao? Tiếu Tuyết không thể nhúc nhích cũng vô pháp cự tuyệt xâm nhập của hắn, chỉ có thể trừng lớn mắt nhìn dung nhan phóng đại trước mặt, mặc cho nhiệt khí tuôn trào —— hít sâu… Không biết qua bao lâu rồi, đến lúc nàng sắp vì thiếu dưỡng khí mà té xỉu thì Liệt Hạo mới buông nàng ra, môi nở nụ cười lấy tay vỗ nhẹ lưng của nàng. A —— Nhìn thấy nàng phản ứng tê cứng liền biết nàng còn chưa từng bị người nào chạm qua, cảm giác nam tính ưu việt thật sâu thỏa mãn hắn. Trên mặt Tiếu Tuyết nổi lên một mảng ửng hồng, trán tựa trước ngực hắn không ngừng thở hổn hển, phát hiện chính mình tựa vào người hắn, thừa dịp hắn buông tay, nàng dùng hết sức thoát ra kiềm chế của hắn. Nhanh như cắt hắn liền dùng tay kìm lại cằm của nàng không cho nàng né tránh, lại cúi đầu mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi nàng. "Hỗn đản…" trời ơi — nàng nhất định là cái… bằng không làm sao có thể cảm giác được nụ hôn của hắn làm nàng toàn thân nóng lên. "Mau tới đây!" Liệt Hạo lúc này không hề tức giận chút nào, chẳng qua là mở hai tay ra muốn nàng tới gần. "Thiếp… Thiếp mà nghe lời ngài, thiếp mới là có bệnh!" Khoái cảm từ hắn lúc này làm Tiếu Tuyết nổi da gà bốn phía nhưng ý thức nàng cũng không thể nhận thua. "Nàng thật sự cảm thấy nàng trốn tránh được sao?" Hắn chậm rãi tiếp cận nhưng nụ cười xấu xa lại tuyên bố hết thảy. Nhanh chóng tiến lên ôm lấy Tiếu Tuyết, không đợi nàng có cơ hội phản ứng. Liệt Hạo dùng sức lên tay nàng chậm rãi dùng lực đạo khiến nàng mở miệng, thừa dịp chút khe hở lưỡi hắn ngang ngược tiến quân thần tốc, cố ý cùng cái lưỡi thơm tho mềm mại của nàng triền miên không ngớt.