Ngoài thành Ngạo Bảo, khói trắng dày đặc nổi lên bốn phía, ngay cả trên bầu trời cũng tràn ngập sát khí. Đội quân đang đóng chiếm ở cửa thành trang bị toàn diện, đầu đội mũ sắt, tay mang xiền xích, người người anh dũng phi phàm, vừa nhìn đã biết đây không phải quân đội bình thường, chính là “cấm quân” Liết Quốc làm người khác tai nghe củng đã khiếp sợ. Người đứng đầu quân đoàn là Liệt Quốc Hạo Thân Vương, ánh mắt sắc lạnh, hai đấm tay nắm chặt, hôm nay chính là ngày tàn của Ngạo Bảo
“Trương Thanh! Truyền lệnh xuống vây chặt Ngạo Bảo, một con muỗi cũng không tha!”
“Dạ! Vương gia!” Trương Thanh tuân lệnh sắp xếp hết thảy, sau đó lặng yên đến bên cạnh Hạo Vương.
Trong Ngạo Bảo, mọi người xôn xao một mảng "Trước tiên làm sao bây giờ? Thiếu bảo chủ đi nơi nào, có ai biết không?"
"Thuộc hạ cũng không biết."
"Trước mắt xử lý việc này sao đây?" Trong Bảo mọi ngài đều cau mày, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Cách Ngạo Bảo ước chừng 500 thước có một nam tử phiêu dật cùng một mỹ nữ cưỡi trên lưng tuấn mã, hướng một thiên lý mã gần Ngạo Bảo chậm rãi mà đến.
"Vương gia, ngài xem…."
Liệt Hạo quay đầu nhìn xa, người ngồi trên tuấn mã là người hắn mong nhớ ngày đêm. Nàng lúc nào thì đến đây, ánh mắt sắc lạnh của Liệt Hạo hiện ra nhu hòa khó thấy, bất quá nháy mắt liền biến mất vô ảnh. Nữ nhân chết tiệt! Cùng nam nhân khác cưỡi chung một ngựa như thế, có đem bổn vương để trong mắt hay không, bổn vương ngày đêm nhớ nhung nàng, bây giờ rất muốn liều lĩnh xông đến hung hăng ôm lấy nàng cho thoả nỗi tương tư!
Trên lưng tuấn mã là Tiếu Tuyết cùng Ngạo Trình. "Trình, chúng ta đến…"
"Tuyết nhi, chúng ta có thể có gặp lại sao?"
"Huynh nên quên muội đi!"
"Ha ha ha… Muội cuối cùng thì câu trả lời có lệ cho ta cũng không muốn nói hay sao?"
“Trình! Huynh đừng như vậy, chúng ta là bằng hữu, muội không muốn lừa dối huynh. Lần này trở về, muội không biết còn có thể có cơ hội ra ngoài hay không. Nhưng…muội chân thành hy vọng huynh tìm thấy hạnh phúc!” Trong mắt ẩn ận lệ quang, tâm nàng quặn đau, thì ra chia tay cũng là một loại tra tấn thế này. Ngạo Trình, huynh vốn có cuộc sống của huynh, không nên vì ta mà phá hư như thế. Huynh tốt đẹp như vậy, chỉ mong sẽ có người xứng đôi với huynh. Cũng như huynh, ta thật sự không đành lòng, huynh là tri kỷ duy nhất của ta ở thế giới này. Cho dù hôm nay chúng ta không ở đây chia tay, ta cũng không muốn vì thế này mà làm liên luỵ đến huynh, huynh có hiểu cho lòng ta hay không?!
“Mị phi của bổn vương, nàng còn nhớ rõ nàng là Vương phi của bổn vương hay không, tại sao lại không nhìn đến bổn vương!” Liệt Hạo nổi lên tia khát máu hung tàn, dùng khinh công bay lên, nhanh trong chớp mắt khiến người khác không phản ứng kịp, nữ nhân kia như cũ rơi vào trong lòng của Hạo Vương, đôi mắt hắn toẻ lửa gắt gao níu chặt ánh mắt nhìn Tiếu Tuyết, vừa như thiêu đốt vừa như muốn hoà tan nàng.
"Vương gia, ngươi gầy!" Tiếu Tuyết định thần lại mới phát hiện nàng thế nhưng rơi vào trong ngực Liệt Hạo, cũng thừa lúc thốt lên một câu quan tâm. Nhẹ nhàng xoa khuôn mặt Liệt Hạo. Hắn rốt cuộc cũng tới, lòng nàng bình tĩnh giờ phút này mới biết được đối mặt với hắn lại nhiệt liệt như vậy, đến cuối cùng thế nhưng lại luân hãm sâu trong tơ tình kia.
“Tuyết nhi….bổn vương rất nhớ nàng….” Cả tháng nay hắn không thể nhẫn nhịn nhớ nhung trong lòng, cảm xúc bây giờ ào ạt tới, hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực mình. Xa xa, Ngạo Trình nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng của chính mình, hương vị chua xót ngầm thấm vào tâm cam!
“Hạo, ngài sao lại khiến cho Tuyết nhi gánh lấy cái tên “hồng nhan hoạ thuỷ” này đây?” Nàng cất tiếng ai oán, từ trong lòng hắn ngẩng đầu nhìn nam nhân bá đạo trước mắt.
“Tại sao nàng không trở lại? Mặc dù lúc trước bổn vương tìm không được nàng là do bổn vương thất sách, nhưng, nàng lại càng đáng trách hơn, lúc được cứu ra tại sao không quay về tìm bổn vương, nàng có biết bổn vương vì lo cho nàng mà mỗi đêm ngủ cũng khó khăn hay không?”
“Hạo, thiếp không cố ý như vậy. Mặc dù là thiếp thật sự bị bắt nhưng ngài cũng không thể làm như thế.”
"Chỉ cần là nàng, bổn vương liền nguyện ý, bản lĩnh ta thế nào chứ."
Tiếu Tuyết lắc đầu, than nhẹ "Tuyết nhi làm sao có thể khiến cho Vương gia điều cả cấm quân thế này, để ngài phải chịu đựng lời dị nghị của mọi người."
"Người nào dám quở trách bổn vương, chỉ sợ Liệt Quốc còn chưa có!"
"Mặc dù là như vậy, Tuyết nhi cũng không nguyện."
"Chỉ cần nàng không rời khỏi bổn vương, bổn vương sẽ nghe theo lời nàng, được không?" Tâm Tiếu Tuyết rung động, hình ành của hắn tràn đầy trong mắt nàng, nghĩ mãi cũng không muốn rời xa, đây chính là thứ gọi là tình yêu sao? Vì sao đẹp mắt như vậy?
"Hạo, để cho bọn họ quay về được không? Không cần liên luỵ người vô tội."
"Người vô tội tất nhiên là sẽ không liên luỵ, bất quá…. Ngạo Trình thân biết nàng là người của bổn vương nhưng lại dám giấu kín ở nơi bí mật." Ánh mắt ôn nhu từ trên người Tiếu Tuyết xoá sạch, nháy mắt biến thành sắc lạnh nhìn phía Ngạo Trình.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
23 chương
10 chương
33 chương
99 chương
86 chương
143 chương