Tiếu tuyết nghe được tin tức, những nữ nhân kia cuối cùng cũng được thả ra, chỉ mong hắn có thể đối xử tốt với bọn họ. Có lẽ giống như hắn nói, chỉ là vì chính trị, vì nguyên nhân nào đó, chính nàng bất quá thần xui quỷ khiến đến thời không này nên bọn họ hòa thuận nhau đi, nhưng là tâm nàng nên để ở nơi đâu, e rằng cuối cùng nàng vẫn là không thuộc về nơi này. Ngày hôm đó, những nữ nhân kia từng người từng người hướng Tiếu Tuyết khấu đầu tạ ơn "Thần thiếp xin tạ ơn Mị Vương phi độ lượng."  "Đứng lên đi, các tỷ muội vốn là người của Vương gia, có lẽ Vương gia chính là nhất thời tức giận mà thôi, ta cũng không có khả năng giúp đỡ cái gì, có thể là do Vương gia nghĩ thông suốt rồi mà thôi!"  "Mị Vương phi, thỉnh cho phép chúng thần thiếp gọi người một tiếng tỷ tỷ, được không. Luận về thân phận, người là Vương Phi, tất nhiên là so với chúng thần thiếp thân phận cao quý, thiếp không dám làm trái cấp bậc lễ nghĩa, nhưng đại ân của Vương phi ngày hôm nay, gia đình thần thiếp không dám quên." *lưu ý* "Các tỷ muội….kỳ thật, các tỷ muội cũng là giai nhân khuynh quốc khuynh thành hiếm có, Vương gia tự sẽ hối tiếc gấp bội…"  "Chúng thần thiếp không dám, tất nhiên là không thể cùng Vương phi tranh sủng của Vương gia, chỉ cần Vương phi nhớ đến chúng thần thiếp, chúng thần thiếp cam tâm tình nguyện chờ đợi Vươn gia cùng tỷ tỷ bên cạnh nhau hạnh phúc." Haizz… có thể là truyền thống cổ đại, Tiếu Tuyết vậy mà cứ nghĩ bọn họ sẽ tìm hạnh phúc riêng cho chính mình, cũng không nghĩ rằng hạnh phúc của bọn họ lại gắn ở trên người Vương gia. Tình nhi sau khi tiễn bước những nữ nhân này đi "Tiểu thư, người còn đối bọn họ khách khí làm gì, ngẫm lại lúc trước chúng ta không được sủng ái thì bọn họ có gì tiếc thương người, tiểu thư người quá thiện lương rồi."  “Tình nhi, muội hãy nhớ cho kỹ. Phàm là nữ nhân tội gì phải gây khó xử cho chính mình, nếu một người nam nhân không thương muội thì muội có cố gắng cũng không thay đổi được gì. Nếu có nam nhân nào thật lòng yêu muội, cho dù có ai ngăn cản đi nữa cũng không thể chia cách tình yêu của hai người, hiểu không?” "Là như vậy sao?" Tình nhi mê muội nhìn Tiếu Tuyết. "Để một người gặp được tình yêu chân thành dành cho mình là chuyện không dễ dàng gì. Có thể dễ dàng tương ngộ nhưng không dễ để bên cạnh nhau lâu dài, nếu không khéo mọi thứ sẽ hoá thành mộng tưởng. Tình nhi, nếu như sau này muội gặp được nam nhân nào đối với muội chân thành như thế, trăm ngàn lần cũng không được bỏ qua, được không?"  "Tiểu thư, ô tỳ là nha hoàn của người, ngươi không cần đến nô tỳ nữa sao?"  "Nha đầu ngốc, tỷ làm sao có thể không cần muội, nhưng đây chính là tuổi thanh xuân của muội không thể vì tỷ mà bị bỏ dỡ được."  "Tiểu thư, Tình nhi nguyện ý, Tình nhi muốn bên cạnh người cả đời."  "Cả đời! Tình nhi…." Tiếu Tuyết không phải người hay thương cảm, nhưng là đến thời không này Tiếu Tuyết đột nhiên cảm thấy mình là một nữ nhân đa sầu đa cảm. Trong mắt tràn đầy nước! Ban đêm bất định, trong lòng Tiếu Tuyết trống rỗng như bị người vét sạch, trốn đi, như vậy có lẽ thời gian có thể chữa lành vết thương, sống tại đây tiếp nữa, chính mình còn có thể có cuộc sống tốt sao? Còn có cơ hội nhìn thấy thân nhân của mình sao?  "Tiểu thư, ban đêm gió lớn, người trở về phòng đi?"  "Tình nhi, tỷ muốn muội đến nhìn xem Mộ Dung Vương phi một chút, xem nàng ấy có khá hơn chút nào không?"  "Tiểu thư, sắc mặt người tái nhợt như vậy, còn quản bọn họ làm gì?"  "Haizzz…! Tình nhi, ta chỉ muốn an lòng mà thôi."  “Tiểu thư, khí sắc Mộ Dung Vương phi hôm nay tốt hơn nhiều, qua vài ngày là có thể hồi phục, người….”  "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…" Như vậy chính mình nếu đi thật, cũng yên tâm thôi! Ha ha, không ngờ mình lại vĩ đại như thế, hiện tại như thế nào mới phát hiện đây, Tiếu Tuyết cười lạnh tự giễu. Lúc này trên nóc nhà tối tăm có một bóng người chợt lóe lên, không chú ý sẽ phát hiện không được. Tại ban đêm yên tĩnh như vậy, có vẻ phá lệ thần bí. Đợi cho Tình nhi vào nhà “Vèo…” một bóng dáng tiêu sái bay xuống bên người Tiếu Tuyết, chờ Tiếu Tuyết phát hiện có người đã bị đánh đến choáng váng! Bóng đen theo nóc nhà, sử dụng khinh công mang theo Tiếu Tuyết, biến mất khỏi Vương Phủ! _________________