Vương Gia Độc Sủng Thất Tiểu Thư
Chương 17 : Ngũ phu nhân
Ngày hôm sau, chỉ còn vài canh giờ nữa là sẽ tới Hội Thưởng Hoa. Vì thế trong phủ thừa tướng phi thường náo nhiệt, hằng năm lễ hội trong cung thì chỉ có đích nữ cùng vài người đi theo nhưng vì 4 năm trước nàng bị đưa lên sơn thôn nên Vương Thẩm Ngư cùng Vương Ngọc Nhi đi thay. Nhưng lần này tất cả tiểu thư trong phủ đều có thể dự nên ai nấy đều gấm lụa trang điểm tràn ngập tỉ mỉ .
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nguyệt Hàn Các
Lúc này Vương Tử Hà đang nằm lười trên giường tựa như không quan tâm thì Lục Ngôn vội vã chạy vào: Tiểu thư, người tại sao còn chưa chuẩn bị? Thanh âm nàng gấp gáp.
Còn sớm. Vương Tử Hà lười biếng ngáp dài.
Chỉ còn 4 canh giờ nữa thôi, mọi người chuẩn bị ai nấy đều sắp xong. Lục Ngôn khóc không ra nước mắt với tiểu thư của nàng.
Sau một hồi kiên trì thì Lục Ngôn lay được Tử Hà vận y phục, búi tóc nhưng bởi Tử Hà nàng không thích rườm rà nên xõa ra chỉ vỏn vẹn một cây trâm lục trên đầu càng làm tăng thêm khí chất thanh tao tựa thiên tiên.
Ngoài sân, thê tiếp của Vương Trạc Vũ ai nấy đều phấn son lòe loẹt tựa như mong đợi. Các ca ca cùng tỷ tỷ của nàng cũng hội ngộ ở đó, chỉ một mình nàng tới trễ vẫn thong dong bước tới. Đập vào mắt là cảnh tượng ai nấy đều nhìn nàng cặp mắt sáng lên còn có vài tên gia đinh chảy cả nước dãi rồi vội lau trông thật kinh tởm không chừa Đại sư huynh Vương Tử Hạo của nàng. Bởi nàng vận bạch y hòa với làn da trắng noãn, ba nghìn tóc đen tùy ý xõa kết hợp với lục trâm toát lên vẻ thuần khiết, mắt phượng rũ xuống càng tôn lên vẻ yêu nghiệt.
Thất muội đến trễ a. Vương Ngọc Nhi nãy giờ ghen tỵ muốn chết nhưng thanh âm vẫn ôn nhu nói với nàng.
Hừ, phế vật thật chậm chạp. Vương Bích Liên bay vào phụ họa.
Ngồi đây nghe cảnh người hát ta họa, Tử Hà cười lạnh: Vẫn chưa đến lúc. Vương Bích Liên nghe vậy tức giận định phản bác thì thanh âm uy nghiêm vang dội: Đều đầy đủ thì xuất phát đi. Vương Trạc Vũ mặt hắc y mang theo bá khí đi đến, ông ta bên tay còn đang ôm hông của một người phụ nữ lạ mặt tầm 23, 24 tuổi khuôn mặt kinh diễm cùng thân hình gợi cảm đi đến.
Thê thiếp trong sân mặt ai nấy tối sầm lại, Đại phu nhân Thẩm Như Mi khuôn mặt xinh đẹp lúc này nhăn nhó làm nhan sắc giảm đi mấy phần. Tử Hà thấy vậy bèn nhớ đến Lục Ngôn cách đây vài ngày có nói Vương thừa tướng vừa mới lập thêm một tiểu thiếp bèn suy nghĩ. Chẳng lẽ đây là...
Muội muội tham kiến các tỷ tỷ. Thanh âm nàng thanh thót như suối gãy vào lòng người không khỏi muốn sủng nịnh. Nàng là Ngũ phu nhân Mị Kiều thê thiếp mà Vương thừa tướng đang sủng, Tử Hà không khỏi cười lạnh mấy năm qua mẫu thân nàng luôn một mực yêu hắn dù kiệt hơi thở cuối cùng vẫn còn nhưng không ngờ...nàng không khỏi con ngươi trầm lại.
Ngũ muội đa lễ rồi. Nhị phu nhân trong lòng ganh ghét nhưng vẫn trưng bộ dáng thục nữ kiều mị đáp. Còn đại phu nhân thì mặt đen như than cũng gượng cười làm Ngũ phu nhân không khỏi cười đắc ý. Mọi nhất cử nhất động của các nàng Tử Hà đều đã thu hết vào mắt khá khen lại thêm một di nương hồ ly nữa, nàng thực có phúc a!
Tất cả mắt đối mắt hồi lâu thì bắt đầu lên đường đến hoàng cung, Vương Tử Hà được xếp ngồi chung với Lục tiểu thư cùng Tứ và Ngũ tiểu thư. Lục tỷ của nàng Vương Tuyết Như là độc nhất nữ nhi của Tam phu nhân nên rất được cưng chiều làm tính cách có phần kiêu ngạo, lúc này nàng ta đưa mắt đánh giá Tử Hà rồi hừ mạnh quay đi. Vương Tử Hà cũng không chú ý đến nàng, ánh mắt trung thành nhìn ra bên ngoài trong lòng không khỏi cảm kháng. Kinh thành về đêm thực đẹp!
Tỷ muội Vương Thúy Vân con mắt vẫn nghiền ngẫm nhìn Tử Hà mang theo ý kinh diễm, Vương Tử Hà nhận được ánh mắt cũng như có như không đáp lại làm các nàng rụt rè cuối đầu vành tai cũng đỏ lên tự bao giờ ( nghe mùi bách hợp:v). Tử Hà từ khi trở về duy nhất trong phủ chỉ có Tứ phu nhân cùng 2 nàng là không có ánh mắt khinh bỉ hay châm chọc Tử Hà làm nàng thiện cảm cũng coi như tăng một chút nhẹ giọng: Chuyện gì thế?
Vương Thúy Vân đang cuối đầu nghe thanh âm Tử Hà thì chợt tỉnh ngước lên đối mặt với nàng thì thanh âm run run: Ta... chưa kịp nói nước mắt nàng đã lưng tròng. Tử Hà không khỏi giở khóc giở cười: gặp phải tiểu bạch thỏ nhút nhát rồi.
Nàng ta rất nhát gan. Vương Tiểu Giang thấy tỷ tỷ mình như vậy không khỏi xấu hổ nhìn Vương Tử Hà. Tử Hà cũng nhẹ gật đầu cười như không cười làm người trong xe không khỏi thất thần với nhan sắc kinh tâm động phách của nàng. Phải a, là nhan sắc kinh tâm động phách.
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
67 chương
89 chương
59 chương
227 chương
24 chương
44 chương
14 chương